Cuối cùng bữa ăn cũng kết thúc, tôi định đứng dậy rời đi, không ngờ bà nội lại tỏ thái độ cứng rắn, yêu cầu Châu Hoài Tự phải đích thân đưa tôi về an toàn về đến nhà, nói xong liền gọi anh ta lên lầu.
Cửa phòng sách trên tầng hai không đóng, tôi lên lầu định nói với bà là mình sẽ tự về trước, thì nghe rõ ràng cuộc nói chuyện bên trong vọng ra.
“Là bà ép con cưới cô ta.”
“Con đã nói rồi, kết hôn thì được, nhưng đừng mong công khai.”
“Có phải người phụ nữ đó lại nói gì với bà không?”
“Con đã theo ý bà mà kết hôn với cô ta rồi, giờ cô ta đã chiếm vị trí phu nhân của nhà họ Châu, còn muốn gì nữa?”
Bước chân tôi như nặng ngàn cân, đứng đó mà không tiến cũng chẳng lùi được.
Châu Hoài Tự không biết từ khi nào đã đột ngột đẩy cửa ra, khi nhìn thấy tôi, trong mắt anh ta thoáng qua sự bối rối, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Ngay khi anh ta mở miệng, tôi vội vàng bước qua, nhanh đến mức anh ta không kịp thấy nước mắt của tôi.
Tôi mất mẹ ngay từ khi sinh ra.
Năm tôi tám tuổi, cha tôi cũng mất trong một tai nạn xe hơi, từ đó tôi lớn lên cùng bà nội, nương tựa vào nhau mà sống.
Tôi thích Châu Hoài Tự, đó là bí mật chỉ tôi và quyển nhật ký biết.
Trong suốt thời đi học, bất kể gia cảnh hay vẻ ngoài, anh ta đều như mặt trời chói lọi.
Tôi giống như một cây cỏ dại chỉ có thể lẩn khuất trong góc, thận trọng không dám đến gần, nhưng lại luôn theo đuổi bước chân của anh ta.
Sau đó, tôi nỗ lực thi đậu vào cùng trường đại học với anh ta, được tận mắt chứng kiến mối tình đẹp đẽ giữa anh ta và Triệu Hân Nguyệt.
Tôi cứ tưởng rằng mối tình thầm kín đầy đau khổ ấy sẽ kết thúc tại đó. Nhưng cho đến ba năm trước, tôi và Châu Hoài Tự bất ngờ bước vào lễ đường hôn nhân.
Tôi cứ tưởng rằng tôi có thể dùng thời gian và chân tình để làm ấm trái tim anh ta. Nhưng giờ tôi mới buồn cười mà mới nhận ra, tất cả chỉ là tự mình cảm động về mối tình thầm kín này mà thôi.
Từ sau hôm đó, tôi và Châu Hoài Tự không gặp lại nhau nữa.
Tôi vẫn đi làm như thường, không xem tin tức giải trí nhưng mỗi ngày đều nghe đồng nghiệp kể về chuyện anh ta và Triệu Hân Nguyệt xuất hiện cùng nhau ở đâu, như thế nào.
Tối thứ bảy hôm đó, điện thoại tôi đột nhiên nhận được tin nhắn từ Châu Hoài Tự.
Giấc ngủ của tôi vốn không được sâu, trước khi ngủ tôi thường có thói quen để điện thoại ở chế độ im lặng.
Nhưng từ khi kết hôn với Châu Hoài Tự, tôi sợ bỏ lỡ tin nhắn của anh ta nên tôi đã thay đổi thói quen này.
Khi tôi đến căn hộ của anh ta, đã là mười hai giờ đêm.
Tôi thừa nhận rằng mình không có tí ý chí nào, chỉ cần một tin nhắn của anh ta, tôi liền bất chấp mưa gió mà chạy đến.
Cửa phòng khép hờ, anh ta thì đang ở trên giường ngủ không yên giấc.
Tôi tiến lại gần, đắp chăn cho anh ta rồi tiện tay bật đèn ngủ.
Hành động này đã vượt qua suy nghĩ. Là thói quen do ba năm chung sống cùng nhau.
Bây giờ, tôi mới nhận ra mình đã vô thức nhớ hết thói quen của anh ta.
Cửa phòng tắm đột nhiên mở ra, Triệu Hân Nguyệt mặc một chiếc áo sơ mi trắng, tóc ướt bước ra.
Thấy tôi, cô ta không hề ngạc nhiên, ngược lại còn cười nói: “Cô đến rồi.”
Buồn cười thay, rõ ràng tôi mới là chính thất nhưng giờ đây lại cảm thấy mình thấp kém, có lẽ vì người được yêu thương luôn có sự tự tin của mình.
“Cảm ơn cô đã chăm sóc A Tự suốt ba năm qua.”
“Tôi biết anh ấy tính khí không tốt, ba năm qua chắc chắn cô đã chịu nhiều khổ sở.”
“Lỗi là do tôi năm xưa mù quáng, chỉ chăm chăm theo đuổi sự nghiệp, giờ đây mới nhận ra người tôi yêu nhất vẫn là A Tự.”
“Tôi biết trong lòng anh ấy có tôi, nếu không anh ấy đã không đồng ý kết hôn với cô.”
“Anh ấy là người cô độc và kiêu ngạo, để chọc giận tôi, anh ấy mới cố tình tìm một người giống tôi như cô để trả thù.”
“Giờ tôi đã trở về, cô được tự do rồi.”
Tôi đang định mở miệng thì trong phòng vang lên tiếng động, Triệu Hân Nguyệt bước vào trước tôi.
Châu Hoài Tự yếu ớt như một đứa trẻ, ôm chặt lấy eo Triệu Hân Nguyệt, miệng liên tục thầm thì “đừng rời xa anh”.
Triệu Hân Nguyệt nhẹ nhàng vỗ về lưng anh, dỗ dành anh từng chút một cho đến khi anh bình tĩnh lại.
Tôi biết rõ vòng tay ấy ấm áp đến nhường nào, lực ôm chặt nơi eo mạnh mẽ ra sao, đặc biệt trong tháng năm đen tối nhất của Châu Hoài Tự.
Bốn năm trước, Châu Hoài Tự gặp tai nạn trong một lần đua xe đêm, bị gãy nhiều xương trên cơ thể, cận kề cửa tử mà giành lại được mạng sống.
Bác sĩ dự đoán mắt anh ta có thể bị mù vĩnh viễn.
Khi tôi nghe tin về anh ta lần nữa, Triệu Hân Nguyệt đã chia tay anh ta và đi nước ngoài.
Tôi ở bệnh viện chăm sóc anh ta suốt một năm, chứng kiến người từng kiêu ngạo như mặt trời trở nên nóng nảy và giận dữ như một con thú bị giam cầm.
Trong căn phòng bệnh tan hoang đầy mảnh vỡ, tôi bước qua đống mảnh vỡ đó, ôm chặt lấy cơ thể anh ta, cùng anh ta trải qua từng đêm đen dài dằng dặc.
Một năm sau, anh ta hồi phục như ban đầu.