Hai tháng sau, vào một đêm khuya, tôi chuẩn bị đi ngủ thì điện thoại bỗng reo lên.

Nhìn thấy số điện thoại địa phương, tôi không do dự mà nhấc máy.

Đầu dây bên kia là giọng nói ấm áp, nam tính gọi tên tôi:

“Tuệ Tuệ.”

Tôi ngẩn người một lúc, cảm thấy giọng nói này có chút quen thuộc, nhưng không thể nhớ ra đó là ai.

Người đó lại tiếp tục:

“Sao em không nói gì? Có phải em vẫn đang giận anh không? Anh đã hứa với em rồi, trước khi đám cưới diễn ra, anh nhất định sẽ trở lại. Tuệ Tuệ, bây giờ em vẫn muốn lấy anh chứ?”

Nghe đến câu cuối cùng, tôi cuối cùng đã nhận ra đó là ai.

Thẩm Kỷ Phong – người từng là vị hôn phu của tôi.

Nghe nói, anh vì muốn ở bên bạch nguyệt quang để giúp cô ấy khôi phục ký ức mà bỏ tôi lại trong đêm mưa to tầm tã.

Và tất nhiên, anh cũng không biết rằng đêm đó tôi đã gặp tai nạn.

Tôi nhớ tất cả mọi người, chỉ quên mất anh.

Quên đi rằng chúng tôi từng có ba năm tình cảm. Tôi đã quên rằng chúng tôi từng đính hôn, thậm chí còn quên mất anh ấy trông như thế nào.

Sau tai nạn, mọi thứ về anh ấy tôi đều nghe từ người khác kể lại.

Vì vậy, lúc này tôi chỉ bình thản hỏi lại:

“Anh là ai?”

Đầu dây bên kia là sự im lặng chết chóc trong vài giây, rồi Thẩm Kỷ Phong khẽ cười.

Anh ấy có lẽ nghĩ rằng tôi đang chơi trò “dụ rồi tránh”, nên anh nhẹ nhàng nói:

“Tuệ Tuệ, anh biết em đang giận, nhưng anh sẽ sớm quay về bên em. Đám cưới của chúng ta sẽ diễn ra như kế hoạch.”

Tôi thực sự không hiểu anh ấy lấy đâu ra sự tự tin đó.

Nghe bạn tôi kể lại, vào đêm tôi gặp tai nạn, họ đã gọi cho Thẩm Kỷ Phong rất nhiều lần, nhưng anh ấy đều không bắt máy. Cuối cùng, vì quá phiền, anh ấy còn tắt luôn cả điện thoại.

Đêm đó, khi tôi đang nằm trong phòng phẫu thuật, sống chết chưa rõ, thì anh ấy và Diệp Sơn lại ở bên bờ biển, bắn pháo hoa và hồi tưởng về quá khứ.

Trong tháng đầu tiên sau đó, họ như cặp tình nhân mới yêu, hạnh phúc và ngọt ngào.

Thẩm Kỷ Phong hoàn toàn không nhớ đến tôi, thậm chí không hề liên lạc với tôi.

Anh ấy còn chặn tất cả những người thân cận với tôi, sợ rằng họ sẽ quấy rầy anh và Diệp Sơn.

Cho đến khi anh ấy phát hiện ra, mọi ký ức của Diệp Sơn đều là giả dối.

Tất cả chỉ là một âm mưu được lên kế hoạch tỉ mỉ.

Nhưng ngay cả khi biết sự thật, Thẩm Kỷ Phong vẫn không nỡ làm gì Diệp Sơn.

Số tiền anh ấy tiêu tốn cho Diệp Sơn, anh cũng chẳng bao giờ nghĩ đến chuyện lấy lại.

Anh ấy chỉ không thể chấp nhận rằng bạch nguyệt quang trong lòng mình lại có một bộ mặt khác, đáng khinh đến thế.

Giấc mộng vỡ tan, anh quay về với tôi.

Nhưng tôi đã quên mất anh.

Tôi không biết anh là ai, và cũng sẽ không có đám cưới nào hết.

Thẩm Kỷ Phong vội vàng nói:

“Tuệ Tuệ, chuyện cưới xin không phải trò đùa. Ngày mai chúng ta đi thử váy cưới, được không?”

Tôi thực sự không còn lời nào để nói, chỉ lặng lẽ nhắm mắt rồi cúp máy, dù Thẩm Kỷ Phong có gọi lại, tôi vẫn tắt máy. Tiện thể, tôi chặn luôn số của anh.

Nhưng điều tôi không ngờ tới là vì không gọi được cho tôi, Thẩm Kỷ Phong đã chạy thẳng đến nhà tìm tôi.

Đêm đó, ba mẹ tôi có tiệc nên chưa về, Thẩm Kỷ Phong đứng ngoài cửa, liên tục gọi tên tôi.

Thấy tôi không trả lời, anh bắt đầu đập cửa “thình thình”, âm thanh lớn đến mức khiến tôi có cảm giác anh sắp phá cửa mà vào.

Tôi hoảng sợ đến mức phải gọi cảnh sát, nhưng ảnh sát cũng cần thời gian để đến.

Thẩm Kỷ Phong đã mất kiên nhẫn, anh lạnh lùng nói:

“Tuệ Tuệ, nếu em không mở cửa, anh sẽ đá vỡ nó.”

Tôi vội vàng tìm một cây gậy, siết chặt trong tay. Nếu Thẩm Kỷ Phong thực sự phá cửa, tôi sẽ đánh anh ta ngất xỉu.

Nhưng đúng lúc đó, bên ngoài cửa vang lên giọng nói của một người khác:

“Đêm hôm khuya khoắt mà đến quấy rối một cô gái ở nhà một mình, không phải là làm quá rồi sao?”

Thẩm Kỷ Phong gằn giọng:

“Chuyện này không liên quan đến anh.”

Người kia đáp:

“Ban đầu thì không, nhưng giờ anh làm ồn quá.”

Tôi liếc nhìn qua lỗ mắt mèo và phát hiện người nói chuyện với Thẩm Kỷ Phong chính là Phó Chính Nam – con trai nhà hàng xóm vừa trở về nước.

Anh ta cao lớn, với vẻ mặt lạnh lùng, trông không phải người dễ đối phó. Thẩm Kỷ Phong nhìn anh ta vài giây rồi dịu giọng lại:

“Người bên trong là vị hôn thê của tôi. Chúng tôi chỉ có chút hiểu lầm, sẽ sớm giải quyết thôi.”

“Vị hôn thê sao? Không thể nào. Mấy ngày trước tôi còn ăn cơm cùng chú Chu, chú ấy nói Tuệ Tuệ vẫn còn độc thân.”

Thẩm Kỷ Phong bị nghẹn lời, không thể đáp lại. Bởi vì anh ta biết rằng hai gia đình chúng tôi đã huỷ hôn từ lâu.

Ngày huỷ hôn, vì Thẩm Kỷ Phong không xuất hiện, ba mẹ tôi đã nổi cơn thịnh nộ ở nhà anh ta.

Bây giờ không biết anh ta nghĩ gì, lại còn đi nói với người khác rằng tôi là vị hôn thê của anh ta.

Biết có người ngoài ở cửa, tôi mở cửa ra, đứng thẳng trước mặt Thẩm Kỷ Phong. Tôi nói với anh ta rằng tôi đã báo cảnh sát và họ sẽ đến ngay, Thẩm Kỷ Phong tức giận:

“Tuệ Tuệ, em điên rồi sao?”

“Anh thế nào cũng chẳng liên quan đến em, anh đừng tìm em nữa.”

“Chỉ vì anh đi với Diệp Sơn hai tháng thôi sao?”

“Đúng, nhưng chuyện với Diệp Sơn chỉ giúp em nhanh chóng nhìn ra bộ mặt thật của anh ta. Đêm đó em thoát chết, nhờ vậy em có cuộc sống mới.”

Khi cảnh sát đến, ba mẹ tôi cũng vừa về.

Thấy Thẩm Kỷ Phong đứng ở cửa, ba tôi lập tức đá anh ta một cái:

“Anh còn mặt mũi mà đến đây à?”

Dù bị đá, Thẩm Kỷ Phong vẫn cười, giọng điệu thành khẩn:

“Chuyện trước đây là lỗi của cháu, nhưng cháu chưa bao giờ nghĩ sẽ không kết hôn với Tuệ Tuệ. Việc huỷ hôn là cháu chưa từng đồng ý.”

Tôi và ba mẹ tôi đều không thể tin nổi.

Nhưng điều khó tin hơn là Thẩm Kỷ Phong còn nói, anh ta đi tìm Diệp Sơn không phải để phát triển tình cảm mà để dứt khoát từ bỏ những ảo tưởng về cô ta, từ đó có thể toàn tâm toàn ý sống với tôi.

Chúng tôi giận đến mức không biết phải nói gì, ngay cả hai cảnh sát cũng không thể giấu nổi vẻ ngán ngẩm.

Đứng bên cạnh xem cảnh tượng đó, Phó Chính Nam bỗng bật cười, Thẩm Kỷ Phong không hiểu:

“Anh cười cái gì?”