“Chúng tôi không có lương tâm?, nếu chúng tôi không có lương tâm thì sẽ không chấp nhận một cô gái thiếu giáo dục như cô bước vào nhà họ Vệ sao? Cô còn bày trò gì nữa? Tôi nói cho cô biết, Giang Man, cô có thể chấp nhận cháu trai của tôi thì tốt, không thì đừng làm con dâu nhà họ Vệ.”
Tôi ngước mắt nhìn Vệ Lâm, anh ta im lặng, sau đó bất đắc dĩ nói: “Man Man, đứa trẻ vô tội mà.”
Tôi đứng dậy tháo khăn voan, ném chiếc nhẫn vào mặt Vệ Lâm và nói: “Cái vị trí con dâu nhà họ Vệ này, ai muốn làm thì đi làm!”
“Vệ Lâm, hôn lễ hủy bỏ, chúng ta ly hôn!”
“A Lâm, con đừng quá nuông chiều cô ấy, ly hôn thì ly hôn, chúng ta…” Bà nội tức giận nói.
Vệ Lâm mất kiên nhẫn hét lên: “Bà nội, bà vẫn chưa thấy đủ phiền sao? Bà còn định gây rối cái gì nữa?”
Bà nội co rúm lại, sau đó ấm ức lẩm bẩm: “Bà chẳng phải vì con sao, dù con có làm gì đi nữa, Tiểu Bảo không thể bị bỏ rơi ngoài kia, nếu không thì con chính là lấy mạng bà.”
Vệ Lâm bực bội gãi đầu, sau đó đẩy hai bà cháu ra khỏi cửa.
Anh ta quay lại nhìn tôi với vẻ mệt mỏi và nói: “Giang Man, em trưởng thành lên một chút có được không? Tình cảm bao nhiêu năm có thể nói tan là tan sao? Em ích kỷ đến mức hoàn toàn không nghĩ cho đứa bé sao? Em muốn đứa bé sinh ra mà không có cha sao? Giống như em, không có gia đình hoàn chỉnh sao?”
Anh ta biết rất rõ, điều tôi để tâm nhất là gì.
Anh ta biết chỗ nào làm tôi đau, nên cứ đâm vào đó.
Ba mẹ tôi ly hôn khi tôi còn rất nhỏ, vì ba tôi chê tôi không phải con trai, sau khi ly hôn, ông chưa bao giờ nhìn tôi một lần, tôi luôn ôm hận trong lòng, khi còn nhỏ bọn trẻ trong khu phố thường gọi tôi là đứa trẻ không có ba.
Trái tim tôi như bị vặn xoắn lại, đau đớn đến mức gần như ngạt thở, đây chính là người đàn ông mà tôi từng tin tưởng nhất.
Kiki lo lắng đỡ lấy eo tôi, lớn tiếng trách mắng: “Vệ Lâm, anh có phải đàn ông không? Giang Man còn đang mang thai con của anh đấy! Làm sao anh có thể nói ra những lời như vậy?”
Tôi nắm chặt cánh tay của Kiki, cố gắng đứng vững, điều chỉnh hơi thở, cười lạnh nhìn Vệ Lâm và nói: “Một người như anh xứng đáng làm cha sao? Anh và người ba ngoại tình đã hại chết mẹ anh có gì khác biệt không? Anh đã trở thành bản sao kém cỏi của ông ấy, bây giờ chính anh là người giống ba anh nhất.”
Tình yêu giữa hai người từng sâu đậm và thân thiết đến đâu, thì vết thương gây ra cũng sẽ đau đớn đến chừng ấy.
Ba của Vệ Lâm ngoại tình, bị mẹ anh ta phát hiện, trong lúc cãi vã trên đường, họ gặp tai nạn và cả hai đều thiệt mạng.
Lúc đó anh ta run rẩy nằm trên đầu gối tôi, kể cho tôi nghe quá khứ đó.
Anh ta nói rằng ba anh là người mà anh ta căm ghét nhất trên thế gian này.
Anh ta nói rằng trong cuộc đời này anh ta ghét nhất là những kẻ không chung thủy.
Nhưng bây giờ, người nói rằng con người không thể cả đời không phạm sai lầm lại chính là anh ta.
Anh ta thậm chí đã phản bội chính con người trước đây của mình.
Vệ Lâm ngẩn người, nhìn tôi không tin, dường như không ngờ rằng tôi sẽ nói như vậy.
Anh ta giơ tay định với lấy tôi, nhưng rồi buông xuống, cuối cùng ngồi sụp xuống ghế, lặng lẽ không nói gì nữa.
3
Cảm xúc mãnh liệt khiến bụng tôi đau nhói, tôi nắm chặt cánh tay của Kiki, tôi không thể ở lại đây thêm nữa.
Tôi cũng không muốn tỏ ra đáng thương, yếu đuối, rồi phải quỵ lụy cầu xin sự thương hại từ một người đàn ông.
Kiki đỡ tôi rời khỏi nơi này.
Mẹ tôi từ giữa đám khách mời chạy đến, lo lắng hỏi: “Có chuyện gì vậy, Man Man?”
Vừa mở miệng, giọng tôi đã nghẹn ngào, cố gắng kiềm chế nhưng không được, nước mắt cứ thế tuôn rơi: “Mẹ ơi, Vệ Lâm ngoại tình, anh ta còn có con riêng nữa…”
“Thật quá đáng, cái thằng khốn nạn này, mẹ sẽ đi tìm nó.”
Tôi đưa tay kéo mẹ lại: “Mẹ ơi, con đau bụng quá, chúng ta về trước được không?”
Mẹ tôi hoảng hốt, vội vàng lau nước mắt cho tôi, giọng cũng đầy nghẹn ngào: “Được, mẹ đưa con về, mẹ đưa con về.”
Chúng tôi vừa ra khỏi đại sảnh, bỗng nhiên có một cô gái mặc váy trắng chạy theo sau.
Mẹ tôi vừa đi lấy nước cho tôi, thì cô ta đã chặn trước mặt tôi, khóc lóc: “Chị ơi, em xin lỗi, em thật sự không biết, em không biết mọi chuyện sẽ thành ra thế này, em chưa bao giờ muốn làm tổn thương chị, em sẽ không làm phiền hai người nữa, em có thể mang con đi…”
Bụng tôi đau nhói, váy cưới đã thấm đẫm mồ hôi, tôi thật sự không còn sức để đối phó với cô ta.
Nếu tôi mới mười tám tuổi, có lẽ tôi sẽ tin những lời như vậy.
Nhưng năm nay tôi đã hai mươi tám, nếu cô ta thật sự không muốn, tại sao lại có thể lên giường với bạn trai của người khác?
Nếu thật sự không muốn, tại sao không dùng biện pháp tránh thai?
Nếu thật sự không muốn, tại sao không uống thuốc tránh thai khẩn cấp?
Nếu thật sự không muốn, tại sao lại sinh ra đứa con của một mối quan hệ tình một đêm?
Nếu thật sự không muốn, thì chẳng lẽ cô ta cũng không biết rằng tôi đang mang thai và không thể chịu đựng được sự kích động sao?
Tôi thậm chí không còn đủ sức để mắng cô ta, chỉ lạnh lùng nói: “Biến đi!”
Nhưng cô ta lại đưa tay ra kéo tôi, khiến tôi đứng không vững, vừa tức giận vừa hoảng hốt.
Cô ta vẫn tiếp tục khóc lóc như thể không cảm nhận được gì: “Chị ơi, chị trách em là đúng, nhưng em cũng không còn cách nào khác! Đứa trẻ còn nhỏ quá, thật tội nghiệp…”
Tôi gần như sắp ngã quỵ, mặt mày tái mét, đầu óc quay cuồng.
May mắn là mẹ tôi kịp nhận ra tình hình, liền lao đến, một tay kéo mạnh người phụ nữ đó ra và tát cô ta ngã xuống đất, mắng lớn: “Cô là loại cầm thú từ đâu chui ra vậy? Con gái tôi đang mang thai, bố mẹ cô chỉ dạy cô cách làm tiểu tam à?”
Bà còn định đá cô ta thêm mấy cái, nhưng vì lo lắng cho tôi nên đành phải đỡ tôi, không thể ra tay được.
Bà chỉ có thể mắng: “Cút đi! Cút xa ra cho khuất mắt con gái tôi. Con gái tôi mà có chuyện gì, tôi sẽ lột da cô đấy.”
Lúc này, xe của Kiki vừa từ tầng hầm chạy lên, nhìn thấy ba người chúng tôi, tôi ôm chặt ngực, ngồi xổm xuống đất, tóc tai rối bù, nước mắt tuôn rơi.
Tôi không còn sức để quan tâm đến cô ta nữa, tôi cùng mẹ vội vàng lên xe, rời khỏi nơi đầy rẫy tai họa này.
Vừa về đến nhà, tôi nhận được tin nhắn từ Vệ Lâm trên WeChat.
[Giang Man, từ khi nào mà em trở nên thô lỗ và không biết lý lẽ như vậy? Anh đã nói rồi, giữa anh và cô ấy đều không muốn chuyện này xảy ra, em nhất định phải cố chấp đến mức này sao? Cô ấy là một bà mẹ đơn thân, cuộc sống không dễ dàng, em cũng sắp làm mẹ, hãy đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà suy nghĩ được không?]
Tôi chỉ cảm thấy tim mình như ngừng đập trong chốc lát, đây chính là người đàn ông mà tôi đã yêu suốt tám năm.
Sau khi anh ta chà đạp tình cảm của chúng tôi như vậy, thì anh ta vẫn có thể mặt dày mà trách ngược lại tôi.
Nói ra những lời không biết xấu hổ như vậy.
Tôi liên tục thở dốc, cố gắng hít thở sâu, nhưng nỗi đau trong tim như một con dao cứa vào từng nhịp thở, khiến tôi không chịu nổi, cả người run rẩy.
Kiki và mẹ tôi lo lắng nhìn tôi.
“Con không sao, con không sao.”
“Mọi thứ sẽ qua thôi, con sẽ vượt qua được, tất cả sẽ qua thôi.”
Tôi tựa vào ghế sofa, như thể nói với họ, lại như tự nói với chính mình.
Những ngày sau đó, Vệ Lâm không tìm tôi nữa, chỉ gửi một tin nhắn: [Man Man, hai ngày này chúng ta hãy cùng nhau bình tĩnh lại, khi em nguôi giận, anh sẽ đến đón em về nhà.]
Tôi muốn xóa ngay tin nhắn của anh ta, nhưng ngón tay lại dừng lại trên màn hình, tôi phải kiểm soát cảm xúc của mình, WeChat cũng có thể là bằng chứng, anh ta sẽ không dễ dàng ly hôn như vậy.
Mỗi lần tôi đề cập đến chuyện ly hôn, anh ta liền nổi giận, nói rằng đó chỉ là một sai lầm khi say, bảo tôi đừng hành động theo cảm xúc. Anh ta dường như có một ngàn lý lẽ riêng để tự bảo vệ mình. Việc tranh luận với anh ta chỉ khiến tôi đau đầu mà không có lợi ích gì, vì vậy tôi phải chuẩn bị tâm lý, sẵn sàng đối đầu với anh ta trước tòa.
Vì vậy, tôi quyết định bật chế độ không làm phiền trong cuộc trò chuyện với anh ta trên WeChat, nhưng mỗi lần tin nhắn thoáng qua, tôi vẫn không thể kìm nén cảm giác buồn nôn.
Tôi lao vào nhà vệ sinh, nôn thốc nôn tháo, cảm giác như sắp nôn ra cả mật.
Mẹ tôi mang nước ấm cho tôi súc miệng, sau đó đỡ tôi lên giường.
Tôi mở mắt, cảm thấy cả người như kiệt sức.
Mẹ lại vào bếp hâm nóng súp gà cho tôi, nhưng tôi chẳng thể ăn nổi gì cả.