Ai ngờ cô ta bỗng gọi: “Nói mới nhớ, lần kỷ luật lớn nhất hồi cấp ba của tôi là do bà ngoại cô ban cho đấy.”

“Nhưng bố cô bị bệnh tâm thần, vậy chẳng phải cô cũng thế sao? Tôi ‘trừ hại cho dân’ dạy dỗ cô, tôi sai chỗ nào?”

Bước chân tôi khựng lại, bị những lời ấy kéo tuột về quá khứ.

Hồi cấp ba, bà ngoại biết tôi bị bạo lực vì chuyện của bố, đã xách dao đến trường, đòi hiệu trưởng phải cho lời giải thích.

Vết thương trên người tôi, cùng lời làm chứng của bạn tốt bụng, buộc hiệu trưởng phải kỷ luật Đường Thiện Thiện.

Dưới ánh nhìn của phụ huynh, cô ta mới miễn cưỡng viết bản kiểm điểm và xin lỗi tôi trước mặt.

Từ đó cô ta quả thật không còn bắt nạt tôi nữa.

Tôi mới có thể an ổn hoàn thành ba tháng cuối lớp 12, ôn thi, đỗ một trường tốt.

Tôi siết chặt tay, cắn răng đè nén cơn phẫn nộ trào lên trong đầu.

Thế mà Đường Thiện Thiện vẫn mân mê bộ móng tay, cười nhạo:

“Tôi vốn còn muốn đến thăm bà ngoại cô cho tử tế, không ngờ bà ta cũng biết điều, đi trước rồi.”

Lời vừa dứt, lửa giận trong tôi bùng lên dữ dội.

Tôi không nhịn được nữa, đẩy mạnh cô ta ra ngoài: “Cút! Cút ngay!”

Khoảnh khắc sau, Đường Thiện Thiện ngã sõng soài xuống đất.

Cô ta nhìn ra phía sau tôi, mắt đỏ hoe ngay tức thì: “Tôi có lòng tốt mà cô đối xử thế sao?”

Tôi quay đầu, Tề Mục Dạ đang sải bước tới.

Anh vội đỡ cô ta, sắc mặt sầm lại nhìn tôi: “Dụ Băng Vãn, cô điên rồi à?!”

Anh đứng chắn trước mặt Đường Thiện Thiện.

Lông mày nhíu chặt, nhìn tôi như thể sợ tôi làm cô ta bị thương thêm.

Nhìn cảnh ấy, mắt tôi đỏ bừng, gào lên chất vấn:

“Đúng, tôi điên đấy! Vậy dựa vào đâu anh dắt thứ người xấu xa như thế đến đám tang của bà tôi! Anh chọn cô ta, thì anh cũng cùng một giuộc!”

“Tề Mục Dạ, nói cho anh biết, tôi bị bệnh tâm thần! Tôi là đồ điên! Nếu còn dám dắt cô ta đến trước mặt tôi, tôi không đảm bảo sẽ không làm gì gây hại đâu!”

Tôi khản giọng hét:

“Nên cút đi, cả hai người cút hết cho tôi!”

Tề Mục Dạ sững lại.

Đầu tôi ong ong, vô số âm thanh rít bên tai.

Tôi biết, tôi phát bệnh rồi.

Tôi thở dốc, cố níu chút lý trí cuối, run rẩy móc hộp thuốc mini trong túi, nuốt ực.

Tề Mục Dạ nhìn tôi, nhíu chặt mày: “Uống vài viên vitamin là tưởng mình bị bệnh thật à?”

Tôi nắm chặt lọ thuốc, sững người một thoáng, rồi dựa bất lực vào tường, chỉ thốt được hai chữ: “Biến đi.”

Mắt Tề Mục Dạ hẹp lại, rốt cuộc anh không nói thêm, dìu Đường Thiện Thiện bỏ đi rất nhanh.

Linh đường của bà ngoại, lúc này mới coi như yên tĩnh.

Nhưng tôi không ngờ, cuộc tranh cãi giữa tôi và Đường Thiện Thiện bị người ta quay lại đưa lên mạng.

Cộng thêm chuyện trước đó, rất mau liền bị dựng thành kịch bản: Đường Thiện Thiện không chấp chuyện cũ vẫn đến viếng, còn tôi không biết điều, ra tay với cô ta.

【Thiện Thiện tốt quá trời! Bị con họa sĩ vô lương kia hại mà vẫn nể tình bạn học cũ đến viếng】

【Nhìn bộ mặt ả ác nữ đẩy Thiện Thiện kìa, đáng sợ quá!】

【Bà ngoại nó dạy được đứa như thế thì là hạng gì? Chết cũng đáng!】

Đợt bạo lực mạng lần này còn dữ dội hơn lần trước, thậm chí kéo cả bà ngoại tôi vào.

Tôi phải uống gấp đôi liều thuốc mới gắng ổn định được tinh thần đang bên bờ sụp đổ.

Tôi lại tới phòng tư vấn của Bạch Việt Minh.

Tôi nói: “Làm thủ tục cho tôi nhập viện đi.”

Nếu không, tôi sợ có ngày mình không kìm nổi, phát bệnh rồi cầm dao giết Đường Thiện Thiện thật.

Nhưng tôi không muốn bà ngoại phải lo cho tôi ngay cả sau khi bà mất.

Bạch Việt Minh nhìn tôi, đáy mắt trầm lại, thở dài:

“Cô Dụ, thầy tôi ở một bệnh viện bên Thụy Sĩ, họ đang tuyển người tham gia một dự án thực nghiệm điều trị tâm thần phân liệt. Nếu thành công, có thể chữa khỏi. Cô… muốn sang đó tham gia không?”

Thực nghiệm?

Trái tim vốn tê dại của tôi khẽ rung lên.

Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ có cơ hội trở thành một người bình thường!

Nếu tôi bình thường lại, có phải tôi sẽ có thể kết hôn, sinh con, thực hiện được mong mỏi của bà ngoại?

Mắt tôi run run, tôi nhận lấy thư giới thiệu anh đưa:

“Được, tôi tham gia.”

Rời phòng tư vấn, tôi nhận được cuộc gọi từ Tề Mục Dạ.

Anh nói: “Tôi đã nói chuyện với Thiện Thiện. Chỉ cần cô đăng lời xin lỗi cô ấy trên nền tảng công khai, cô ấy sẽ không kiện cô.”

Vậy sao? Tôi nghĩ, mặt không chút biểu cảm.