Tôi biết có người đến, nên càng tát mạnh hơn.
Một cái tát nữa giáng xuống, Trần Miểu lập tức khóc lóc, vẻ mặt chịu đựng, đáng thương làm ai thấy cũng xót xa.
“Cô đang làm gì vậy?” Một giọng nói lạnh lùng của nam giới ngắt ngang màn kịch này.
Là Chu Trạch đã đến.
Ngay sau đó, em trai tôi và một số trưởng bối của hai nhà Tống và Chu cũng đến.
Tống Thiên lập tức bước tới can ngăn tôi: “Chị, sao lại động tay động chân? Có chuyện gì thì nói cho đàng hoàng.”
Tông Thiên đau lòng nhìn Trần Miểu, vì trong mắt nó, Trần Miểu chỉ là một con thỏ trắng vô hại.
Nhưng con thỏ này, ngay từ khi bước vào nhà chúng tôi, đã biết lợi dụng tình cảm của em trai tôi, biến nó thành người dự phòng.
Tôi không để ý đến nó, chỉ liếc mắt nhìn hai người họ, vô tư thể hiện tình cảm trước mặt các trưởng bối.
“Em không sao.” Trần Miểu trấn an Chu Trạch, nhưng lại cố tình liếc nhìn tôi một cách cẩn trọng.
Biểu hiện này chẳng khác nào muốn nói với Chu Trạch rằng, tôi có chuyện, nhưng tôi không dám nói ra, kẻ gây họa chính là người đứng trước mặt anh ta.
Chu Trạch vốn đã không kiêng dè gì với tôi, lại bị Trần Miểu kích thích, anh ta không hề báo trước mà đứng dậy, mạnh mẽ đẩy tôi về phía sau.
“Á!” Tôi không kịp né tránh, theo lực đẩy của anh ta lùi vài bước, chân không vững, ngã thẳng vào hồ nước phía sau.
“Uyển Uyển!”
“Chị!”
……
Tiếng gọi của mọi người xung quanh nhanh chóng bị làn nước trong hồ lấp đầy.
Cảm giác lạnh lẽo khiến não tôi thoáng chốc bị đơ ra.
3
May mà nước không sâu, chưa kịp đợi các vệ sĩ xuống, tôi đã tự đứng lên.
Tôi nhìn Chu Trạch, người đang thản nhiên đối mặt với những lời chỉ trích xung quanh mà chẳng hề e ngại.
Anh ta lúc này chắc vẫn nghĩ rằng tôi sau khi đứng dậy sẽ vô điều kiện cầu xin tha thứ cho anh ta, đổ hết lỗi lên bản thân mình, vì trước đây tôi vẫn luôn làm vậy, khiến anh ta chẳng coi tôi ra gì.
Nhưng anh ta không chỉ không cảm kích mà còn lên tiếng mỉa mai.
Khi tôi ướt nhẹp leo lên, việc đầu tiên tôi làm là bảo người lấy điện thoại cho tôi.
“Cô lại giở trò gì nữa đây.” Chu Trạch mất kiên nhẫn, lạnh lùng chất vấn.
Tôi cười thản nhiên: “Nếu anh đã thích ra mặt, thì hãy giải quyết chuyện này cho tốt.”
“Ý cô là gì?”
“Tôi cũng chẳng có ý gì, chuyện khác bỏ qua không nói, nhưng bộ váy này của tôi vừa bị rượu cô ta làm hỏng rồi. Ban đầu tôi chỉ định tát vài cái cho hả giận là xong, nhưng anh cứ cố xen vào, giờ tôi tức hơn rồi. Nếu anh giỏi, anh thay cô ta đền bộ váy này, hoặc tôi sẽ đưa cô ta đến đồn cảnh sát để nói chuyện xem giải quyết thế nào.”
Rõ ràng là anh ta không ngờ tôi lại làm như vậy, nghe đến chuyện báo cảnh sát, mặt Trần Miểu xanh mét.
Nhưng rõ ràng Chu Trạch là người đứng ra vì cô ta, cô ta cũng không thể nói gì thêm.
Có lẽ cô ta hối hận rồi, so với tiền đền váy, bị tát vài cái là cô ta lời.
“Cô chẳng phải chỉ muốn thu hút sự chú ý của tôi sao? Đủ rồi.”
Chu Trạch khó chịu nhíu mày, rõ ràng kiên nhẫn của anh ta đã cạn kiệt.
Tôi lạnh nhạt đảo mắt, bấm số gọi cảnh sát.
Cảnh tượng thật sự rất khó coi, em trai vốn định tiến lên giải vây nhưng bị ánh mắt của tôi dọa lùi.
“Bao nhiêu, tôi trả.” Chu Trạch giật lấy điện thoại từ tay tôi.
Tôi dừng lại, đây đúng là điều tôi mong đợi.
“Năm vạn.” Tôi thẳng thắn báo giá.
Chu Trạch lập tức biến sắc, tất nhiên tôi biết anh ta không có đủ số tiền này.
Tài lực của nhà họ Chu hoàn toàn không thể so với nhà họ Tống chúng tôi, từ trước đến nay là do tôi đã quá cho anh ta thể diện.
Những thứ chẳng đáng là gì đối với tôi lại là thứ khó với tới đối với một kẻ con ngoài giá thú như anh ta.
Trong cốt truyện trước đó, điều kiện để anh ta trở thành tổng tài hùng mạnh, là thông qua những thủ đoạn không thể công khai, nuốt chửng nhà họ Tống, vốn là ông trùm đầu ngành.
“Được, hôm nay về, tôi sẽ chuyển cho cô.” Chu Trạch cố giữ mặt mũi, không nói rõ, chỉ muốn dùng lời nói đó để duy trì chút tự tôn đáng thương của mình.
Tôi tốt bụng không vạch trần anh ta, cùng chờ xem họ sẽ gom số tiền này thế nào.
“Được thôi, nhưng tôi có giới hạn kiên nhẫn, tốt nhất là nhanh lên, nếu không ngày nào đó tâm trạng không tốt, tôi sẽ chẳng muốn chờ nữa.”
Thấy tôi nhượng bộ, Chu Trạch, Trần Miểu và cả em trai đều thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng đây mới chỉ là khởi đầu.
4
Về đến nhà, ba mẹ sợ tôi bị cảm lạnh.
Nhìn vẻ lo lắng của họ, tôi không khỏi thấy mũi cay cay.
“Uyển Uyển, có phải con bị thằng Chu Trạch làm cho tức giận không? Không sao đâu, dù nó vì quyền thế của nhà mình cũng sẽ không rời bỏ con. Đừng buồn.”
Mẹ tôi là người vô cùng dịu dàng.
Bà rất nhân hậu.
Vì thế mà ngày trước đã nhận mẹ của Trần Miểu, người không có nơi nương tựa, làm người giúp việc, nhà tôi có đến mười mấy người giúp việc, còn riêng dành cho hai mẹ con bà ta một chỗ ở.
Nhưng không ai trong chúng tôi ngờ rằng hành động tốt bụng đó lại dẫn sói vào nhà.
Người từng cần chúng tôi cưu mang, cuối cùng lại giẫm đạp lên chúng tôi.
Tôi lau nước mắt, dựa vào lòng mẹ.
“Ba đã sớm nói không tán thành thằng nhóc đó. Hôm nay nó dám đẩy con, sau này chẳng phải sẽ dám đẩy cả ba mẹ sao?” Ba nhìn tôi rồi bất lực thở dài, “Thôi, không nói nữa, con bé này nghe xong lại không vui.”
Ba mẹ tôi ban đầu rất phản đối tôi và Chu Trạch, vì gia cảnh của anh ta khác xa với nhà chúng tôi, nhưng không cản nổi tính bướng bỉnh của tôi, một mực đeo đuổi kẻ con ngoài giá thú như Chu Trạch.
Nhưng lần này, tôi không cãi lại ba, mà rất bình tĩnh nói với họ: “Con định hủy hôn với Chu Trạch.”
Mắt mẹ sáng lên.
Ba tuy không biểu hiện ra mặt, nhưng giọng nói cũng phấn khởi: “Uyển Uyển, con nghiêm túc chứ?”
Tôi nghiêm nghị gật đầu, cái gọi là nữ phụ độc ác, từ lúc tôi thức tỉnh, cuộc đời của tôi chỉ có thể do tôi định đoạt.
Tôi cũng tuyệt đối sẽ không để gia đình mình trở thành nền móng cho tình yêu của nam nữ chính theo như cốt truyện.
Tin nhắn từ Chu Trạch xuất hiện trên điện thoại, anh ta đã chuyển tiền.
Nhưng chỉ gửi hai vạn, nói rằng sẽ gửi nốt số còn lại trong vài ngày tới.
Người đến năm vạn cũng không gom nổi, nhưng lại xem chiếc trâm cài mà tôi chuẩn bị cẩn thận như rác rưởi.
Nam chính tự cao này, vừa giả dối vừa kém cỏi, tôi thật không hiểu sao trước đây lại chịu được anh ta.
“Chuyện hủy hôn, con sẽ tự đến nhà họ Chu để nói.”
Ba mẹ rất vui mừng trước sự tỉnh ngộ của tôi.
Sau đó tôi lại nhờ ba mẹ làm một việc.
“Giúp con khóa thẻ của em trai lại.”
Ba mẹ nghĩ rằng em trai đã làm tôi không vui, nên lập tức làm theo.
Thực ra không phải, rất có khả năng Trần Miểu sẽ giả vờ đáng thương và xin tiền từ em trai, người cô ta coi là dự phòng.
Và tôi, sẽ không cho cô ta cơ hội đó.
5
Sáng hôm sau, chưa đến bàn ăn, tôi đã nghe thấy em trai đang ầm ĩ với ba mẹ.
Không cần nói, tôi cũng biết nó đang nói về chuyện thẻ.
Bởi vì từ hôm qua, tôi đã xem lại đoạn camera dưới tầng hầm để xe.
Trần Miểu biết em trai sẽ về vào giờ đó, nên cô ta chọn một góc nhỏ ngồi xuống ôm đầu gối.
Cô ta nhỏ vài giọt nước mắt trước, đợi khi em trai vừa bước xuống xe liền bắt đầu khóc nức nở.
Em trai nghĩ rằng mình vừa đúng lúc bắt gặp khoảnh khắc yếu đuối của người mình yêu, nên vội vã chạy đến an ủi.
Dưới màn khóc lóc và thuyết phục của Trần Miểu, nó lập tức bị cảm xúc lấn át, liền đập tay lên ngực cam đoan sẽ gánh vác mọi chuyện.
Gánh vác cái gì chứ, đúng là đồ ngốc.
“Ồn ào gì vậy?” Tôi kéo ghế ra, chân ghế va mạnh xuống sàn phát ra tiếng động lớn.
Em trai lập tức im lặng.
Sự áp chế huyết thống giữa chị em là bẩm sinh.
“Là chị bảo ba mẹ khóa thẻ của em, sau này tiền của em sẽ do chị quản, cần thì đến chị mà lấy.”
Nghe xong, em trai lập tức xìu như quả bóng xì hơi.
Nó tất nhiên không dám lấy lý do là để bồi thường cho Trần Miểu mà đến xin tiền từ tôi.
Ngồi đối diện tôi, sắc mặt của Trần Miểu cũng nặng nề.
Thật nực cười, vì cô ta cùng tuổi với chúng tôi nên ba mẹ luôn coi cô ta như con cái trong nhà.
Hào quang nữ chính mạnh mẽ giúp cô ta nhận được nhiều ưu đãi trong nhà.
Cô ta gần như không có gì khác biệt so với chúng tôi, chúng tôi ăn cùng bàn, đôi khi những gì chúng tôi có cũng sẽ chia cho cô ta một phần.
Nhưng loại người này, chính là không biết hài lòng.
Đã là đặc quyền mà chúng tôi dành cho cô ta, giờ tôi lấy lại cũng là hợp lý phải không?
Tôi nhìn Trần Miểu cúi đầu ăn bánh mì vì chột dạ.
Đưa ly về phía cô ta, giọng tôi bình thản, thậm chí không thèm ngẩng đầu: “Đi pha cho tôi một ly yến mạch.”
Mặt Trần Miểu lập tức đỏ bừng.
Vừa có chút nhục nhã, vừa có chút khó xử.
Tôi thấy cô ta vẫn không có ý định nhận lấy, có chút mất kiên nhẫn, tôi hỏi: “Sao? Cô ăn ở miễn phí ở đây, kêu làm chút việc này thì ấm ức lắm à? Cô nghĩ đây là chỗ nào? Tuyển người giúp việc còn cho con gái của bà ta ăn ở miễn phí.”
Trần Miểu bị lời nói của tôi làm mắt đỏ lên ngay lập tức, mang theo chút oán giận miễn cưỡng giật lấy cái ly từ tay tôi.
Tôi bực tức liền bùng lên, không buông tay, trong lúc giằng co, tôi đập mạnh cái ly xuống.
Tiếng động lớn khiến mọi người trong phòng đều ngẩn ra.