28

Đêm đen như mực, sâu thẳm như thể không thể tan đi.

Cơn mưa bất ngờ trút xuống, không một tiếng động nhưng dày đặc bao trùm mọi thứ.

Cả thế giới của tôi dường như cũng chìm vào một cơn mưa dai dẳng, không hồi kết.

Cho đến rất lâu sau.

Khi tôi ở Hương Cảng, thức khuya làm việc với bản vẽ,
Đột nhiên nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.

Cơn mưa tưởng chừng như không bao giờ dừng lại, bỗng nhiên bị ngắt quãng.

Với mái tóc rối bời và bộ đồ ngủ rộng thùng thình, tôi bước ra cửa.
Cơn đau cổ khiến tôi phải đưa tay xoa bóp, miệng lầm bầm chửi rủa.

Nửa đêm, không biết ai lại đến gây phiền phức.

Vài ngày trước, chủ nhà từng nhắc nhở tôi rằng, trên lầu có một ông lão thường xuyên bấm chuông nhà người khác giữa đêm.
Có một cô gái trẻ sống một mình mở cửa, ông ta suýt nữa đã cởi quần ngay trước mặt cô ấy.

Chuông vẫn không ngừng reo.

Tôi ghé mắt nhìn qua lỗ nhòm trên cửa.

Lại nhìn thấy khuôn mặt của Lục Dịch Thừa.

Anh đứng ngoài cửa, cười thoải mái và bất cần, vẫn là dáng vẻ kiêu ngạo, đáng ghét nhưng khó quên.

Tôi hoàn toàn sững sờ.

Không biết bao lâu sau, tôi mới phản ứng lại được, chậm rãi mở cửa ra.

“Nam Kiều.”

Lục Dịch Thừa đặt hành lý xuống, dang tay về phía tôi.

“Lục Dịch Thừa, sao anh lại ở đây?”

Đầu óc tôi trống rỗng, không thể suy nghĩ hay đưa ra bất kỳ câu hỏi nào hợp lý.

Mọi thứ giống như tôi đang lạc vào một giấc mơ.

Có lẽ là vì nửa tháng nay tôi thức khuya làm việc liên tục?
Nếu không, tại sao Lục Dịch Thừa lại xuất hiện ở Hương Cảng?

“Muốn đến, nên đến thôi.”
“Nam Kiều, không định cho anh vào nhà sao?”
“Anh cả ngày nay chưa ăn gì rồi đấy…”

“Sao anh lại không ăn cả ngày?”

Lục Dịch Thừa nhún vai, vẻ mặt chẳng chút bận tâm:
“Hết tiền rồi, thẻ bị đóng băng. Tiền đi đường cũng là mượn của Thẩm Lương Châu.”

“Nam Kiều… có lẽ em sẽ phải nuôi anh một thời gian rồi.”

Lục Dịch Thừa lại sử dụng chiêu cũ, đôi mắt cún con ướt át nhìn tôi đầy tội nghiệp.

Mắt tôi nóng lên, nước mắt như sắp tràn ra.
Vừa gật đầu, nước mắt đã rơi lã chã.

“Anh sẽ ăn ít thôi.”
“Sẽ cố gắng tìm việc nhanh nhất có thể.”
“Không để em phải nuôi lâu đâu.”

“Lục Dịch Thừa…”

Tôi ôm chặt lấy anh:
“Anh có thể ăn nhiều hơn một chút, cũng không sao mà.”
“Ăn nhiều để khỏe mạnh, sau này còn ra ngoài kiếm tiền nuôi gia đình nữa.”
“Nhà ở đây rất đắt, không có nhà thì em không lấy anh đâu…”

Lục Dịch Thừa không nói gì, chỉ nâng mặt tôi lên và hôn sâu.

“Vào nhà đi… cửa còn chưa đóng mà, Lục Dịch Thừa… anh đừng vội như thế được không?”

“Làm sao mà không vội được?”

Vừa hôn tôi, anh vừa oán trách:
“Đứa trẻ mới tập đi mà không cho nó đi, có phải quá ác không?”
“Một người đàn ông vừa được nếm vị ngọt, lại bắt anh ta ăn chay, em nói xem, có phải phản nhân loại không, Kiều Kiều?”

Lục Dịch Thừa hôn tôi thêm một lúc, như thể vừa thỏa cơn khát.
Sau đó, anh bế tôi vào thẳng phòng tắm.

Hai mươi phút sau.

Anh lấy điện thoại từ tay tôi, ánh mắt bỗng trống rỗng, mất đi tia sáng.

“Kiều Kiều, có phải anh bị bệnh gì không?”
“Thời gian thế này… cũng không tệ mà.”

Giọng Lục Dịch Thừa ngày càng u ám:
“Nhưng còn tốn nửa thời gian để tắm nữa chứ…”

Tôi còn chưa kịp nói gì, anh đã tự tìm lý do để an ủi bản thân:
“Anh hiểu rồi. Đây là lần đầu tiên anh tắm cùng em, nên không thể kìm lòng được!”

“Kiều Kiều, chúng ta làm lại lần nữa!”

Những nụ hôn ướt át lại rơi xuống liên tục, dịu dàng và dày đặc.

Đêm dài ấy, từ nay về sau, sẽ không còn cô đơn nữa.

(Kết thúc toàn văn)