Con ngươi Lục Đình Châu bỗng chốc co rút.
Anh ta quay đầu nhìn tôi.
Tôi đón lấy ánh nhìn dò xét ấy, mặt không hề biến sắc, chỉ khẽ cười nhẹ.
“Cô ta điên rồi.” Tôi nói.
“Tôi không điên!” Bạch Vi Vi gào lên như phát rồ. “Tôi đã đến bệnh viện kiểm tra rồi! Phiếu xét nghiệm hôm đó là giả! Tô Uyển căn bản chưa từng đến bệnh viện! Đình Châu, tỉnh lại đi! Cô ta là kẻ lừa đảo!”
Mọi người xung quanh bắt đầu xì xào bàn tán.
Ánh mắt Lục Đình Châu sắc như dao, ghim chặt vào tôi, như muốn nhìn thấu tôi.
Tôi biết, khoảnh khắc then chốt đã đến.
Tôi chậm rãi bước ra khỏi người anh ta, đi thẳng đến trước mặt Bạch Vi Vi.
Tôi nhìn cô ta, nở một nụ cười thương hại.
“Bạch Vi Vi, cô thua rồi.”
Nói xong, tôi làm một việc khiến tất cả mọi người đều sững sờ.
Tôi giơ tay lên, tát mạnh vào mặt mình một cái.
Rồi tôi ngã thẳng ra sau, ngã gục xuống sàn.
Ngay khoảnh khắc ngã xuống, tôi nhìn thấy khuôn mặt Lục Đình Châu tái nhợt như không còn giọt máu, và trong mắt anh ta, là sự hoảng loạn tột cùng chưa từng thấy.
“Tô Uyển!”
Anh ta gào lên, lao về phía tôi.
Còn khóe môi tôi, lại khẽ cong lên một nụ cười đắc ý.
Lục Đình Châu, vở kịch này — đến đoạn cao trào rồi.
Anh… đã sẵn sàng để nhập vai chưa?
15
Tôi “ngất” đi.
Trong giây phút cuối cùng trước khi “mất ý thức”, tôi nghe thấy tiếng hét xé lòng của Lục Đình Châu, cảm nhận được cơ thể anh run rẩy và nóng bỏng khi bế tôi vào lòng.
Giữa cơn hỗn loạn, anh bế tôi lên xe, lao như bay đến bệnh viện tổng khu quân đội.
Phòng cấp cứu sáng trưng đèn.
Tôi nằm trên giường bệnh, nhắm mắt, lặng lẽ lắng nghe mọi thứ bên ngoài.
Lục Đình Châu đi đi lại lại ngoài hành lang như con thú bị nhốt lồng.
Tiếng bước chân của anh gấp gáp, rối loạn, tràn đầy sợ hãi.
Bạch Vi Vi thì bị vệ binh khống chế, vẫn đang la hét, chửi rủa ầm ĩ.
Rất nhanh, bác sĩ bước ra.
“Ai là người nhà bệnh nhân?”
“Tôi! Tôi là chồng cô ấy!” Lục Đình Châu lao tới, giọng run rẩy, “Cô ấy sao rồi? Đứa bé… đứa bé sao rồi?”
Bác sĩ tháo khẩu trang, ánh mắt nghiêm trọng nhìn anh.
“Thủ trưởng Lục, anh phải chuẩn bị tâm lý.”
“Tình trạng bệnh nhân không tốt. Vì chịu kích thích mạnh nên bị dọa sảy, ra máu rất nhiều.”
“Chúng tôi… đã cố hết sức. Nhưng đứa bé, không giữ được.”
Ầm ——
Tôi có thể cảm nhận rõ ràng, cả thế giới của người đàn ông ngoài cửa kia, hoàn toàn sụp đổ.
Đứa bé… không còn nữa.
Đứa bé mà anh từng không mong đợi, thậm chí từng chán ghét, vậy mà trong vô thức đã trở thành chỗ dựa tinh thần duy nhất… bây giờ không còn nữa.
Chính tay anh đã “đánh mất” nó.
Vì anh không bảo vệ được tôi, vì anh để Bạch Vi Vi – con điên đó – kích động tôi.
“Không… không thể nào…” Giọng anh vọng ra như từ địa ngục, đầy tuyệt vọng và đau đớn.
“Thành thật chia buồn.” Bác sĩ vỗ vai anh, đưa một tờ giấy cảnh báo nguy kịch, “Bệnh nhân đang xuất huyết nhiều, cần phẫu thuật ngay lập tức, mời anh ký tên.”
Lục Đình Châu run rẩy cầm lấy tờ giấy.
Từng con chữ trên đó như sắt nung đỏ, thiêu cháy toàn thân anh.
Anh ký tên.
Tôi được đưa vào phòng mổ.
Dĩ nhiên, tất cả chỉ là một vở kịch.
Một vở kịch mà tôi đã sớm phối hợp cùng anh Bưu và một bác sĩ trong bệnh viện – người tôi đã trả tiền rất hậu hĩnh – để dàn dựng nên.
Tờ phiếu xét nghiệm giả kia, vụ “dọa sảy thai”, đứa con “không giữ được”…
Tất cả đều là để đánh sập Lục Đình Châu.
Thứ tôi muốn, không chỉ là khống chế anh ta.
Tôi muốn khiến anh ta sống cả đời trong day dứt và đau khổ vì tôi.
Tôi muốn anh ta cảm thấy, anh ta nợ tôi.
Nợ tôi một đứa con, nợ tôi cả cuộc đời.
Sau “ca mổ”, tôi được đẩy về phòng bệnh.
Gương mặt tôi tái nhợt, môi khô nứt nẻ, trông yếu ớt đến mức như sắp lìa đời.
Lục Đình Châu ngồi cạnh giường tôi, nắm chặt tay tôi.
Mắt anh đỏ ngầu tơ máu, cả người như bị rút cạn sinh khí.
Anh nhìn tôi, trong mắt là nỗi đau vô tận, dằn vặt, và… thương xót.
Đúng vậy, là thương xót.
Tôi nhìn thấy cảm xúc lạ lẫm ấy – thứ tôi chưa từng thấy – trong mắt anh.
“Tô Uyển…” Anh cất tiếng, giọng khàn đến mức méo mó, “Xin lỗi em…”
Tôi từ từ mở mắt, nhìn anh, một giọt lệ lặng lẽ lăn nơi khóe mắt.
Tôi không nói gì, chỉ yếu ớt lắc đầu.
Sau đó, tôi đưa tay còn lại lên, khẽ vuốt ve gương mặt anh.
“Đình Châu…” Tôi cất giọng yếu ớt như sắp tắt, “Không trách anh đâu.”
“Con mất rồi, mình có thể sinh lại.”
“Chỉ cần… anh còn ở bên em là đủ.”
Lời tôi nói, như một nhát búa nặng nề, giáng thẳng vào tim anh.
Anh không kìm được nữa, cúi đầu, vùi mặt vào cổ tôi, như một đứa trẻ, im lặng… bật khóc.
Một người đàn ông kiên cường, một quân nhân đổ máu không đổ lệ, lại vì tôi, vì một đứa bé “không tồn tại” – mà rơi lệ.
Tôi nhẹ nhàng ôm lấy anh, cảm nhận dòng nước mắt nóng hổi của anh rơi lên da mình.
Trên mặt tôi vẫn là biểu cảm dịu dàng và đau buồn.
Nhưng trong lòng tôi — lại là sự lạnh lẽo và tĩnh mịch đến tê dại.
Lục Đình Châu, cuối cùng, anh đã hoàn toàn thuộc về tôi.
Bạch Vi Vi kết cục rất thảm.
Vì “cố ý gây thương tích cho thai phụ, dẫn đến sảy thai”, cô ta bị tuyên án.
Trong tù, cô ta cũng bị sảy thai.
Nghe nói, là do bị đánh.
Cô ta phát điên.
Còn tôi, sau khi “tĩnh dưỡng” trong viện một tháng, được xuất viện.
Lục Đình Châu chăm sóc tôi vô cùng tận tình, nói gì nghe nấy.
Ánh mắt anh nhìn tôi không còn oán hận, chỉ còn dịu dàng và dằn vặt vô hạn.
Anh tự tay giao cuốn sổ tay cho tôi, từ đó không nhắc đến nữa.
Anh đem cả mạng sống, tiền đồ, tất cả… trao hết cho tôi.
Tiệm quần áo của tôi làm ăn càng lúc càng phát đạt.
Tôi trở thành nữ doanh nhân nổi tiếng ở tỉnh lỵ, được người người ngưỡng mộ.
Ai cũng ghen tị với tôi – có người chồng quyền cao chức trọng, lại yêu chiều mình hết mực.
Ai cũng nói, tôi là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian.
Chỉ có tôi biết — trái tim tôi đã sớm hóa tro tàn trong trận hỏa hoạn năm ấy.
Tôi thắng tất cả.
Chỉ tiếc, không thắng nổi… niềm vui.
Lại một mùa đông nữa đến.
Tôi đứng bên cửa sổ tầng hai của tiệm “Uyển Quân”, nhìn dòng xe cộ tấp nập phía dưới.
Lục Đình Châu mặc áo bông quân đội, tay cầm củ khoai nướng mà tôi thích nhất, len qua dòng người, bước về phía tôi.
Anh ngẩng đầu nhìn lên, bắt gặp ánh mắt tôi, trên môi là một nụ cười ấm áp.
Nắng chiếu lên gương mặt anh, tuấn tú đến mức khiến tim người ta lỡ nhịp.
Tim tôi, bỗng hụt mất một nhịp.
Tôi nhìn anh, bỗng dưng nhớ lại lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, nhiều năm về trước.
Lúc đó, anh cũng mặc quân phục, đứng trong ánh nắng, cười rạng rỡ với tôi – một nụ cười trong trẻo, thuần khiết.
Chỉ một ánh nhìn, mà vấn vương cả đời.
Hóa ra, tôi dày vò anh ngần ấy thời gian, trả thù anh lâu như thế…
Cuối cùng, lại tự giam mình trong nhà tù mang tên “tình yêu”.
Tôi nhìn anh mỗi lúc một đến gần, môi khẽ mấp máy, không thành tiếng:
“Lục Đình Châu…”
Phải chăng, giữa chúng ta… có thể có một cái kết khác?
Hết