Hẳn là tiểu bảo bối của ta đầu thai trở lại tìm ta rồi.

Lần này, ta nhất định sẽ bảo vệ nàng thật tốt!

Tiêu Hành cũng cực kỳ yêu thương đứa trẻ này, trong lễ đầy tháng liền hạ chỉ phong nàng là Hoa Ngọc công chúa.

Phải biết rằng, theo quy định, công chúa chỉ khi trưởng thành mới được phong tước hiệu, mà nàng vừa tròn tháng đã có vinh dự như thế, đủ thấy địa vị của nàng trong lòng Tiêu Hành cao đến nhường nào.

Dù vậy, vẫn có kẻ thì thầm rằng, mẹ con ta tuy được sủng ái, nhưng không sinh được hoàng tử thì vẫn thiếu chỗ dựa.

Thế nhưng, đa số vẫn nâng ly chúc mừng ta, chỉ có Tiêu Dật Thần là ánh mắt khinh miệt.

Bên cạnh hắn là Ninh Tuyết Dao — người vừa được chẩn ra có thai.

Tiêu Dật Thần bước tới trước mặt ta, ôm lấy Ninh Tuyết Dao đầy âu yếm, hạ giọng khiêu khích:

“Độc phụ, chẳng phải trước kia ngươi nói sẽ sinh đích tử Trung cung sao? Đâu rồi?”

“Cuối cùng cũng chỉ sinh được một đứa con gái vô dụng, ngươi lấy gì để tranh ngôi Thái tử với cô gia?”

“Thái tử phi nhà cô gia bụng rất biết nghe lời, lần này chắc chắn sẽ hạ sinh Hoàng thái tôn!”

Từ sau khi ta sinh con gái, Tiêu Dật Thần như được cởi bỏ gánh nặng trong lòng, tâm trạng tốt hẳn lên, đối với Ninh Tuyết Dao cũng thay đổi rõ rệt.

Mấy ngày trước, khi nàng mang thai, hắn lại càng sủng nàng hơn bao giờ hết, tình cảm giống hệt thuở mới cưới, thậm chí còn nồng nàn hơn.

Ninh Tuyết Dao thấy Tiêu Dật Thần nói nặng lời với ta thì thoáng xấu hổ, vội kéo hắn rời đi.
Ta nhìn bóng lưng gầy guộc của nàng, nghĩ đến bao cực khổ mà nàng đã chịu để có thai, lòng bỗng quặn lại vì xót xa.

Thời gian sau khi có con trôi qua rất nhanh, chớp mắt Ninh Tuyết Dao cũng đến kỳ sinh nở.

Lẽ ra thêm người thêm khẩu là chuyện đáng mừng, thế nhưng đứa trẻ vừa sinh ra đã khiến Tiêu Dật Thần nổi trận lôi đình.

Thì ra, Ninh Tuyết Dao sinh ra một bé trai… tóc vàng, mắt xanh, làn da trắng bệch đến kỳ lạ.

Tiêu Dật Thần nổi giận lôi đình, thẳng tay đánh nàng, mắng nàng ngoại tình tư thông, còn muốn đem đứa trẻ quái dị đó vứt xuống hồ dìm chết.

Ninh Tuyết Dao liều mạng giật lấy đứa bé, mặc kệ thân thể suy yếu sau sinh, cưỡi ngựa gấp rút tiến cung, tìm hoàng thượng làm chủ.

“Phụ hoàng! Thái tử… hắn muốn giết đứa bé này!”

“Phụ hoàng, xin người làm chủ! Xin người cứu lấy con của nhi thần!”

Tiêu Hành cũng chưa từng thấy đứa trẻ nào khác thường như thế, lập tức truyền thái y vào điện.

Thái y trước mặt mọi người lấy máu đầu ngón tay của Tiêu Dật Thần và đứa trẻ nhỏ vào nước, chỉ thấy máu từ từ hòa quyện.

Tiêu Dật Thần quả quyết nói:

“Không cần thử! Cô gia tóc đen mắt đen, da dẻ bình thường, tuyệt đối không thể sinh ra cái loại nghiệt chủng này!”

“Chắc chắn là tiện nhân ngươi lang chạ khắp nơi, làm loạn huyết mạch hoàng thất!”

“Phụ hoàng! Mau xử tử hai mẹ con chúng!”

Nhưng ngay giây tiếp theo, hai giọt máu hòa làm một.

Tiêu Dật Thần hoàn toàn chết lặng, không thể tin nổi mà hất tung chậu nước.

“Không thể nào! Tuyệt đối không thể!”

“Chắc chắn có kẻ giở trò trong nước! Cô gia tuyệt đối không thể sinh ra loại quái thai này!”

Tiêu Hành trầm giọng ngắt lời:

“Thái tử! Thau nước này là do trẫm đích thân giám sát người chuẩn bị! Ngươi đang nghi ngờ trẫm sao?”

Sắc mặt Tiêu Dật Thần khi xanh khi tím.

Ninh Tuyết Dao thấy thân phận đứa bé đã được xác nhận, ngửa mặt cười to:

“Phụ hoàng anh minh! Đây chính là con ruột của người đó!”

“Là chính ngươi bất lực, tinh nguyên cạn kiệt, mỗi ngày ta đều phải uống thuốc khóa tinh, mới khó nhọc mà sinh ra được đứa bé này!”

“Đến nước này rồi mà ngươi còn nghi ngờ ta không trong sạch!”

“Ngươi như vậy, còn xứng làm Thái tử một nước sao?!”

Lời này hoàn toàn chọc giận Tiêu Dật Thần, hắn giơ tay muốn đánh mẹ con Ninh Tuyết Dao.

Ta lập tức bước lên chắn trước mặt họ.

Tiêu Dật Thần nhìn thấy ta, ánh mắt càng thêm căm ghét.

Hắn không kiêng dè gì Tiêu Hành đang ở đó, hừ lạnh một tiếng:

“Ngươi cũng dám xen vào chuyện nhà của cô gia à, độc phụ?!”

“Ngươi đến một đứa con trai cũng không sinh được! Ngươi và Ninh Tuyết Dao đều là đám tiện nhân vô dụng!”

Tiêu Hành ban đầu chỉ cảm thấy thất vọng với Thái tử, nhưng nay thấy hắn dám nói năng lỗ mãng với ta trước mặt bao người, cuối cùng không thể nhịn nổi nữa, quát to:

“Nghiệt tử! Không ai được vô lễ với hoàng hậu trước mặt trẫm!”

Hắn lập tức lệnh người kéo Tiêu Dật Thần ra ngoài.