“Du Du, tất nhiên là anh yêu em rồi. Đừng nghĩ lung tung nữa. Tối nay sau khi tan làm, anh sẽ đưa em đi ăn món Pháp mà em thích nhất, được không?”
Tôi gật đầu, nhìn anh rời đi.
Thời gian đó, dường như Tống Nguyên Bách thực sự yêu tôi. Anh không còn làm việc thâu đêm suốt sáng nữa, mỗi ngày tan làm đều về nhà với tôi.
Và thế là đứa bé này xuất hiện trong cuộc sống của tôi.
Nhưng tình yêu đó quá mong manh, Tạ Uyển chỉ cần xuất hiện là nó biến mất.
Tôi nghĩ, có lẽ khi có con, tôi có thể giả vờ không biết tình cảm anh dành cho Tạ Uyển. Dù sao thì cô ấy cũng ở xa tận nước ngoài, chúng tôi có thể lầm lũi mà sống hết quãng đời này.
Nhưng Tạ Uyển đã trở về.
Khi tôi về đến nhà đã là đêm khuya.
Tống Nguyên Bách không về, tôi ngồi một mình đến tận đêm, hồi tưởng lại ba năm bên anh.
Tôi cũng thật ngu ngốc, rõ ràng không cảm nhận được tình yêu chân thành, vậy mà vẫn tự lừa dối bản thân.
Nhưng tôi vẫn cố chấp muốn dây dưa với Tống Nguyên Bách.
Sờ tay lên bụng, tôi lau nước mắt, sau đó đi rửa mặt và ngoan ngoãn lên giường ngủ.
Ba tháng đầu là thời gian nhạy cảm của em bé, tôi không thể vì Tống Nguyên Bách mà làm tổn thương con mình được.
Hiếm hoi lắm tôi mới có một giấc ngủ dài không bị quấy rầy. Khi mở điện thoại lên, tin tức về việc Tống Nguyên Bách và Tạ Uyển tái hợp lại xuất hiện ngay trên màn hình thông báo.
Tôi từng nghĩ mình đã thoát khỏi nỗi đau này, nhưng khi thấy họ khoác vai thân mật bên nhau, lòng tôi vẫn nhói lên đau đớn.
Mở tin nhắn ra, bạn bè hỏi thăm chuyện gì đã xảy ra, hỏi xem chúng tôi có cãi nhau không, khuyên tôi nên nói chuyện đàng hoàng với Tống Nguyên Bách, đừng để chuyện trở nên tồi tệ.
Tôi cau mày, lần lượt xóa từng tin nhắn, rồi bình thản lưu lại các bức ảnh và tin tức đó, gửi hết cho luật sư Trương kèm theo một dòng nhắn:
“Tôi muốn ly hôn. Tài sản của nhà Thẩm, tôi sẽ không để lại một đồng cho Tống Nguyên Bách. Nhưng đứa con của tôi, nó không thể lớn lên trong một gia đình không có tình yêu.”
Luật sư Trương vốn là cố vấn pháp lý lâu năm của Thẩm thị, ngay khi biết tôi muốn ly hôn, ông ấy đã gọi điện để hỏi rõ lý do.
Những năm qua, ông ấy đã biết rõ cách Tống Nguyên Bách từng bước từng bước nuốt trọn tài sản nhà Thẩm. Tất cả những hành vi trái pháp luật của anh ấy đều đã có bằng chứng.
Tống Nguyên Bách luôn coi tôi là một kẻ ngốc, nhưng anh không biết rằng ngay từ đầu, cha tôi đã giúp tôi phòng bị trước anh.
Mọi việc anh làm chúng tôi đều nhìn thấu, chỉ là tôi không muốn tính toán với anh thôi. Nhưng bây giờ, không còn lý do gì để tiếp tục giả vờ không biết nữa.
Sau khi biết được mọi chuyện, luật sư Trương chỉ nói một câu:
“Chúc mừng cô, Tiểu Du Du. Đáng lẽ cô nên rời đi từ lâu rồi. Tôi sẽ giúp cô sắp xếp lại các bằng chứng. Tôi đảm bảo, Tống Nguyên Bách sẽ ngoan ngoãn trả lại tất cả những gì đã lấy từ Thẩm gia.”
Tôi cảm ơn ông ấy, tiếp tục giữ vẻ bình thản như không có chuyện gì xảy ra, thoải mái thưởng thức buổi trà chiều tại nhà.
Tống Nguyên Bách đã ba ngày ba đêm không về nhà, và tôi cũng chẳng buồn gọi điện hỏi anh đang làm gì.
Tối đó, khi tôi vừa uống thuốc và chuẩn bị đi ngủ thì Tống Nguyên Bách đột nhiên trở về, ôm lấy tôi từ phía sau.
“Du Du, mấy ngày nay anh hơi mệt, để anh dựa một chút.”
Tôi không đẩy anh ra. Dù gì tôi cũng là vợ anh, anh muốn dựa thì cứ dựa.
Khi tôi gần như sắp ngủ, Tống Nguyên Bách bất ngờ muốn cởi áo của tôi, tôi giật mình tỉnh hẳn.
Nếu là trước đây, có lẽ tôi sẽ quay lại ôm anh. Nhưng bây giờ, tôi bắt đầu cảm thấy ghê sợ Tống Nguyên Bách, vì tôi thấy anh thật bẩn thỉu.
“Anh đang làm gì đấy?”
Câu hỏi của tôi khiến anh cũng bất ngờ. Anh ôm tôi lại, có lẽ đã đoán được lý do tại sao tôi phản ứng mạnh như vậy.
“Du Du, em đừng tin mấy tin trên mạng, tất cả đều là bịa đặt. Anh và cô ấy chỉ là bạn bè bình thường.”
Tôi không đáp lời, Tống Nguyên Bách tiếp tục giải thích:
“Anh và cô ấy chỉ là lâu ngày không gặp, nên mới tụ tập một chút. Tất cả những gì báo chí viết đều là sai sự thật.”
Tôi vẫn im lặng.
Tôi đã đoán ra mục đích anh trở về đêm nay là gì.
Anh trở về để xoa dịu tôi.
Dù anh đã thâu tóm Thẩm thị, nhưng hai phần ba cổ phần của công ty vẫn thuộc về tôi. Dù tôi không có quyền điều hành, nhưng vẫn có chút ảnh hưởng.
Nếu anh không dỗ dành tôi, để mất đi số cổ phần trong tay tôi, thì mọi nỗ lực trước đây của anh sẽ đổ bể hết.
Tôi quay người lại, ôm anh và nói:
“Tất nhiên em tin anh rồi. Chúng ta là vợ chồng mà, em không tin anh thì còn tin ai được nữa. Chỉ là em vừa mới ngủ thì bị anh làm giật mình thôi. Em cũng mệt rồi, chúng ta nghỉ ngơi trước nhé.”
Tống Nguyên Bách khẽ cười, ôm tôi nằm xuống.
Ba năm kết hôn, ngoài lần Tạ Uyển công khai tình cảm, Tống Nguyên Bách chưa bao giờ chủ động như vậy.
Đúng là chó cùng rứt giậu, đến đóng kịch mà cũng không làm nổi nữa.
Nhưng điều này cũng phần nào xác nhận rằng anh đã có những đêm vui vẻ trong vài ngày qua. Vừa về nhà, anh đã muốn “hành động” để chứng minh sự trong sạch của mình.
Sáng hôm sau, Tống Nguyên Bách bất ngờ làm bữa sáng.
Tôi giả vờ ngạc nhiên nhìn anh. Anh mang sữa nóng đến cho tôi, trông như một người chồng mẫu mực.
“Du Du, dạo này công việc bận rộn quá, anh không có nhiều thời gian bên em. Em tha lỗi cho anh nhé.”
Tôi mỉm cười gật đầu, sau đó hỏi anh với vẻ mặt không cảm xúc. Anh liền đưa cho tôi một tờ giấy chuyển nhượng cổ phần.
“Du Du, đây là việc chúng ta đã bàn trước đó. Để em dễ dàng nắm quyền hơn, bản chuyển nhượng cổ phần này, em xem qua rồi ký nhé.”
Trước đây, anh luôn tính toán cẩn thận, giờ lại thẳng thừng đến thế. Xem ra, Tạ Uyển đã gây áp lực không nhỏ cho anh rồi.
Tôi liếc qua bản hợp đồng, rồi đáp lại một câu:
“Được thôi.”
Anh vui vẻ rời khỏi nhà. Ngay khi anh vừa đi, tôi lập tức ném bản hợp đồng đó vào thùng rác.
Sau đó, tôi gọi điện cho luật sư Trương:
“Tôi cần một bản hợp đồng chuyển nhượng cổ phần không có giá trị pháp lý.”
Luật sư Trương làm việc rất nhanh, buổi sáng tôi vừa nói, đến trưa ông đã gửi cho tôi bản chuyển nhượng.
Tôi xem qua, đúng là hoàn toàn không có giá trị pháp lý. Tôi ký ngay tên mình vào đó và đặt lên bàn, nơi Tống Nguyên Bách sẽ thấy ngay khi bước vào nhà.
Không ngoài dự đoán, Tống Nguyên Bách vui mừng ôm chầm lấy tôi, xoay vòng vòng.
Tôi chỉ nhẹ nhàng đáp lại:
“Anh vui là được rồi.”