1
Ngày cưới, xe cưới của tôi bị một cô gái đâm vào từ phía sau.
Cô ta từ trong xe bước ra, lo lắng và đầy bất an đi đến xin lỗi chúng tôi.
“Xin lỗi, xin lỗi, em không cố ý.” Cô ta cúi đầu.
Lông mày cong, đôi mắt hạnh nhân, với hai má lúm đồng tiền nhỏ, không cười cũng thấy ngọt ngào.
Khoảng hơn 20 tuổi, mặc váy ren màu hồng nhạt, gương mặt ngây thơ, trông như một sinh viên.
Chồng tôi, Trình Vũ, lập tức xuống xe,đứng bên xe và đùa với cô ta. “Sao? Muốn cướp chồng à?”
Cô gái tỏ vẻ áy náy, cắn môi, không nói lời nào.
Đối diện với ánh mắt nghi ngờ của tôi, Trình Vũ thản nhiên giới thiệu: “Bạn gái cũ của anh, sống gần đây.”
Dường như cô ta đột nhiên nhận ra nên xin lỗi tôi, cúi đầu đầy áy náy nói với tôi:: “Xin lỗi chị, làm rối loạn ngày vui của chị. Em phải làm sao đây?”
Một người bình thường thì chắc chắn sẽ gọi ngay cho công ty bảo hiểm. Nhưng cô gái này lại có vẻ mặt không biết gì, như muốn tôi chỉ dẫn cho cô ấy phải làm như thế nào.
Trình Vũ cười bất lực:“Tôi không phải đã dạy em sao? Sao vẫn chẳng biết gì cả.”
Em… quên rồi…
Trình Vũ quay sang tôi nói: “Em đợi anh một chút, anh xử lý xong vụ tai nạn sẽ quay lại.”
Trước đó, anh ta chưa từng nhắc đến chuyện bạn gái cũ.
Trình Vũ và tôi bằng tuổi, 27, tốt nghiệp thạc sĩ, còn cô gái đó, trông có vẻ nhỏ hơn một chút.
Họ ở bên nhau khi nào, chia tay khi nào, tôi hoàn toàn không biết.
Vì cô tas làm hỏng cán xe, xe không thể sử dụng được nữa.
Việc đổi xe tạm thời làm mất rất nhiều thời gian, khiến chúng tôi bỏ lỡ giờ lành trong ngày cưới.
Thêm vào đó, không ít hàng xóm chạy ra xem náo nhiệt.
Còn có một cô chú qua cửa sổ hỏi tôi: “Tiểu Hứa, cô gái đó là sao? Thật sự cướp chồng à?”
Một ông chú bên cạnh xem náo nhiệt mang theo ghế nhỏ về, nói: “Chồng cô và cô ta với con chó thân thiết lắm, ôm ôm ấp ấp. Thật không thể chấp nhận được.”
Lúc đó tôi đã muốn dừng lễ cưới, nhưng khách mời của cả hai bên đều đã đến, không thể để mọi người đói bụng đợi được.
Vì vậy tôi bàn với MC, hủy phần chủ trì, không làm gì cả, để khách mời ăn trước.
Bố mẹ gọi điện, hỏi tôi: “Con ơi, chuyện gì vậy?”
Tôi nói: “Đám cưới tạm thời không tổ chức nữa.”
Bên nhà họ Trình lo lắng, liên tục gọi điện cho tôi, tôi để điện thoại ở chế độ im lặng, không nghe máy cuộc nào.
Tôi không ở lại đó mà quay trở về phòng cưới của chúng tôi.
Tối đó Trình Vũ về nhà, không nhắc gì đến chuyện xảy ra ban ngày, liền hỏi tôi: “Tại sao lại dừng hôn lễ?”
Anh ta còn có thể đổ lỗi ngược lại.
“Anh không có gì giải thích với tôi sao?”
Trình Vũ dừng lại khi đang đặt chìa khoá xuống, thản nhiên nói: “Chỉ là bạn gái cũ thôi mà, chuyện đâm xe cưới anh cũng không ngờ tới, chỉ là trùng hợp thôi, em đừng nghĩ nhiều.”
Tôi và Trình Vũ quen nhau qua mai mối, nói chuyện cũng khá thẳng thắn.
“Đã là bạn gái cũ, em nghĩ anh không cần thiết phải thay cô ta liên hệ công ty bảo hiểm.”
Trình Vũ cởi áo vest, ngồi đối diện tôi, bình tĩnh nói: “Xe của Đường Thời Dự là anh cùng cô ấy mua, bảo hiểm cũng là anh làm cho cô ấy, cô ấy không tự làm được, sẽ làm chậm trễ việc bồi thường cho em.
“ Xe cưới bố mẹ em tặng trị giá 2tỷ, không thể để đó không sửa được.”
Lý lẽ của Trình Vũ thật kỳ lạ.
Vì lo không lấy được tiền, nên giúp người gây tai nạn làm bảo hiểm.
Anh ta tích cực thế này, đi làm nhân viên bảo hiểm thì tốt rồi.
“Anh và Đường Thời Dự chia tay khi nào?”
“Nửa năm trước, chia tay trong hòa bình.”
Trình Vũ không giấu giếm gì.
“Vì tính cách không hợp.”
Anh ta lau mặt.
“Em yêu, hôm nay mệt cả ngày rồi, chúng ta đừng vì chuyện này mà ảnh hưởng đến cuộc sống của mình.”
Anh ta cầm lấy chiếc khăn bên cạnh.
“Em ngủ trước đi, anh còn có việc phải xử lý.”
Nói xong anh ta vào phòng tắm.
Không có lời giải thích tiếp theo, thái độ mơ hồ, khiến tôi tức giận đến cười.
Tôi và Trình Vũ tổ chức đám cưới trước, sau đó mới đăng ký kết hôn.
Giờ vẫn chưa đăng ký, đột nhiên xuất hiện bạn gái cũ.
Tôi nghĩ thực ra không cần thiết phải đăng ký kết hôn nữa.
Nhưng căn nhà cưới là do gia đình tôi và gia đình Trình mỗi bên góp một nửa, trên giấy tờ nhà có ghi tên cả hai chúng tôi.
Việc chia tài sản và trao đổi với cha mẹ hai bên đều cần thời gian.
Phí sửa xe lên tới vài chục, theo Trình Vũ nói, Đường Thời Dự không có đủ tiền.
Tôi nói với Trình Vũ, đây là xe cưới của tôi, dù sao cũng phải được bồi thường.
Giờ tôi chỉ cần loại anh ta khỏi giấy tờ nhà và nhận được khoản bồi thường của mình, là có thể ly hôn.
Mấy ngày sau, Trình Vũ trở nên rất bận rộn.
Anh ta thẳng thắn nói với tôi: “Anh cùng Đường Thời Dự đến công ty bảo hiểm một chuyến.”
“Phía Đường Thời Dự có chút vấn đề, anh qua xem thế nào.”
Cha mẹ hai bên hỏi về chuyện đăng ký kết hôn, tôi cứ trì hoãn, âm thầm tìm luật sư tư vấn về tài sản.
Không ngờ, tôi lại gặp phải chuyện nực cười như vậy.
Hôm đó tôi để quên tài liệu ở nhà, tranh thủ giờ nghỉ trưa của công ty về nhà lấy.
Vừa bước vào cửa, tôi nghe thấy tiếng nói chuyện trong phòng ngủ.
Tôi tưởng là bố mẹ đến.
Khi mở cửa, thấy Đường Thời Dự mặc rất mát mẻ, nằm trên người Trình Vũ, mặt đỏ bừng.
“Chẳng phải anh nói không nhớ em sao?”
Trình Vũ ánh mắt mơ màng.
“Giờ cũng không nhớ.”
Nhưng hành động của anh ta vẫn phản bội suy nghĩ của mình.
Hai người họ làm cho giường cưới của tôi nhăn nhúm, trên ga trải giường mà tôi tự tay chọn đầy tóc của Đường Thời Dự, và mùi nước hoa rẻ tiền của cô ta.
Một cảm giác ghê tởm lập tức tràn ngập trong đầu tôi.
Hai người họ đang chơi trò gì vậy?
Màn kịch “gương vỡ lại lành” sao? Rầm! Cửa đập vào tường rồi bật lại.
Tiếng động lớn làm Đường Thời Dự giật mình, cô ta đỏ mặt nhìn qua, mắt ươn ướt.
Trình Vũ ánh mắt dần trở nên tỉnh táo, đỡ eo Đường Thời Dự ngồi dậy, dùng chăn quấn cô ta lại.
“Em đi trước đi, anh sẽ xử lý.”
Đường Thời Dự ôm chăn, lục đục thu dọn, rồi dưới ánh nhìn của tôi, kiên quyết ôm lấy cánh tay của Trình Vũ, chân thành nói:
“Xin lỗi, nhưng tôi vẫn không thể quên anh ấy.”
“Căn phòng cưới này tốn bao nhiêu tiền, tôi sẽ trả lại cho chị, chị trả chồng lại cho tôi. Tôi khá thích phong cách trang trí này, hay là chị dọn đi nhé.”
Tôi cầm tập tài liệu, lặng lẽ hỏi: “Nhà này của tôi, tại sao tôi phải dọn đi?”
Căn nhà này là bố mẹ tôi nhờ người quen lấy được, sau này còn có tiềm năng tăng giá, tôi đi làm cũng tiện, nếu không cưới, tôi đã có thể vay tiền mua căn hộ này. Tại sao phải chuyển đi?
Đường Thời Dự hơi lúng túng, ngẩng đầu nhìn Trình Vũ, hy vọng anh ta có thể nói gì đó.
Trình Vũ suy nghĩ một lúc, “Anh nghĩ chúng ta không cần phải đăng ký kết hôn nữa. Anh đã suy nghĩ kỹ, anh vẫn thích ở bên cô ấy hơn.”
“Cậu thích ở với heo nái tôi cũng không có ý kiến, nhưng căn nhà này nhất định phải là của tôi.”
Đường Thời Dự không hài lòng.
“Anh ấy cũng bỏ tiền ra, tại sao lại là của chị.”
“Chỉ vì nếu không có tôi, anh ta căn bản không thể mua được căn nhà ở khu vực này.”
Tôi giơ điện thoại lên, chụp một bức ảnh của hai người họ. Chuẩn bị gửi vào nhóm gia đình nhà họ Trình.
Trình Vũ đột ngột đứng dậy, kéo tôi ra ngoài, hạ giọng nói:
“Em đừng làm loạn nữa, mẹ anh căn bản không đồng ý cho chúng ta ở bên nhau! Làm ầm lên có lợi gì cho em?”
Ồ, đã rõ rồi.
Không phải tính cách không hợp, mà là gia đình không cho phép.
Nhưng điều đó liên quan gì đến tôi chứ? Căn nhà này tôi phải lấy, và hai người họ nhất định phải cút đi.