Tôi và Giang Lương Thành quyết định ly hôn
Ngoài tiền, tôi không muốn gì khác.
Giang Lương Thành cười lạnh nhạt, “Cô không cần đứa con mà cô yêu như sinh mệnh nữa sao?”
“Tôi không cần.”
Vì điều ước sinh nhật năm tuổi của đứa con tôi yêu như sinh mệnh ấy lại là
“Ba mẹ có thể ly hôn không? Con muốn dì Mạn Mạn làm mẹ của con.”
1
Tôi đưa đơn ly hôn cho Giang Lương Thành.
Hắn nhìn nó như nhìn bất kỳ tài liệu bình thường nào trên bàn.
Ánh mắt lạnh lùng và xa cách.
Sự hứng thú của hắn đối với tôi chỉ có lẽ chỉ xuất hiện vào ban đêm khi hắn đòi hỏi không ngừng.
“Từ Trần Vy, làm loạn cũng phải đúng chỗ, đây là công ty.”
Hắn chắc chắn rằng tôi không nỡ ly hôn.
Chỉ nghĩ rằng đây là chiêu trò ghen tuông mà thôi.
“Tôi không làm loạn.”
Tôi ngồi trong phòng khách đợi ba tiếng đồng hồ như một khách hàng bình thường.
Còn phải thường xuyên nhận những ánh mắt thương hại của người khác.
Sao có thể nói là làm loạn được?
“Cô Tô Mạn Mạn đến gặp tổng giám đốc Giang, không cần phải đợi một phút nào.”
“Vậy tin đồn tổng giám đốc Giang ghét vợ mình là thật à?”
Là thật, tổng giám đốc của họ đúng là không thích vợ mình.
Người hắn thích, luôn là Tô Mạn Mạn.
“Giang Lương Thành, tôi muốn ly hôn, càng sớm càng tốt.”
“Từ Trần Vy, cô đang làm cái quái gì vậy?”
Giang Lương Thành lúc này mới hạ mắt nhìn vào tờ đơn ly hôn.
“Từ Trần Vy, ly hôn xong cô chỉ muốn từng này tiền thôi à?”
Đúng vậy, khi tôi mang thai ngoài ý muốn, ý định ban đầu của hắn là dùng số tiền này để bồi thường, bảo tôi rời xa hắn.
Nhưng tôi đã không đi.
Vì tôi là một người xuyên sách thực hiện nhiệm vụ công lược.
Sinh con và cưới hắn là nhiệm vụ mà hệ thống giao cho tôi.
Đáng tiếc là dù tôi có cố gắng thế nào cũng không thể làm tan chảy Giang Lương Thành.
Chúng tôi, không có tương lai nữa.
Số tiền này, coi như là sự bù đắp muộn màng.
Năm mươi triệu trên thỏa thuận này, với hắn chỉ là chín con trâu mất một sợi lông.
Nhưng với tôi, đó là một khoản tiền khổng lồ, đủ để tôi sống vui vẻ.
Giang Lương Thành đứng lên, nhìn tôi từ trên cao.
Bộ vest cao cấp đắt tiền làm cho hắn trông càng cao lớn và uy nghiêm.
Hắn cười lạnh nhạt.
“Chỉ cần tiền thôi sao?”
“Cô không cần đứa con mà cô yêu như sinh mệnh nữa sao?”
Tôi nhẹ nhàng cười một chút, “Không cần.”
2
Trước đây tôi rất yêu Giang Mộc.
Dù sao thì cậu bé cũng là con tôi.
Năm năm qua, mọi giai đoạn trưởng thành của cậu đều nhận được tất cả sự kiên nhẫn và tình yêu của tôi.
Có lẽ vì ghét lây sang nhà, Giang Lương Thành không có tình cảm gì với Giang Mộc.
Khi bậu bé sinh ra, lần đầu tiên Giang Lương Thành nhìn cậu, hắn chỉ thản nhiên nói một câu.
“Rất giống Từ Trần Vy.”
Nói xong, Giang Lương Thành liền ném Giang Mộc cho người giúp việc.
Điều kỳ lạ là Giang Mộc lại rất thích Giang Lương Thành.
Cậu bé có năng khiếu ngôn ngữ rất tốt.
Mới ba tuổi đã có thể lạnh lùng nói với tôi: “Ba không về nhà là lỗi của mẹ.”
Tôi chỉ nghĩ đó là lời trẻ con nói.
Sau đó, khi bốn tuổi, lần đầu tiên cậu gặp Tô Mạn Mạn từ nước ngoài về.
Về nhà cậu nói với người giúp việc:
“Không lạ gì ba thích dì Mạn Mạn, con cũng thích.”
“Dì Mạn Mạn dịu dàng hơn mẹ, làm con vui hơn mẹ.”
Chỉ vì tôi không cho cậu ăn quá nhiều kẹo.
Cậu tức giận chu môi.
Tôi vừa bước ra từ bếp, đã nghe thấy lời trách móc của cậu.
Nhịn cơn khó chịu trong lòng, tôi nhẹ giọng nói: “Mộc Mộc, mẹ sẽ đền cho con kẹo mới.”
“Kẹo mẹ tự làm, kết hợp lê và táo gai, ngon và tốt cho sức khỏe.”
Nhưng cậu lại cầm lấy kẹo táo lê mà tôi làm, ném mạnh vào thùng rác.
Lớn tiếng nói: “Con không muốn ăn rác mẹ làm, con chỉ muốn kẹo cao cấp dì Mạn Mạn mang từ Ý về.”
“Con muốn bị sâu răng sao?”
Tôi sững sờ nhìn cậu.
Con trai tôi, sao mà giống cha nó đến vậy, lạnh lẽo như một khối băng không thể làm tan chảy được.
Đặc biệt là vào ngày sinh nhật năm tuổi của cậu.
Hai cha con đều mời Tô Mạn Mạn.
Khi cắm nến, trong đầu tôi đột nhiên vang lên âm thanh của hệ thống đã mất từ lâu.
“Chủ nhân, lâu rồi không gặp, tôi đã trở lại.”
Mặc dù người khác không nghe thấy giọng nói của nó, nhưng tôi vẫn theo bản năng bước ra ngoài sảnh.
“Chủ nhân, nhiệm vụ của bạn đã hoàn thành, bạn đã tích đủ điểm có thể trở về.”
Trong thế giới gốc, tôi bị tai nạn trở thành người thực vật.
Vì vậy, tôi đã đạt được thỏa thuận với hệ thống, hoàn thành nhiệm vụ là có thể tỉnh lại.
“Bạn cũng có thể chọn ở lại, dù sao thì bây giờ bạn cũng có một gia đình rồi.”
“Trong thế giới gốc, bạn chỉ là một người cô đơn thôi.”
Khi tôi đang do dự.
Giang Mộc đã giúp tôi đưa ra quyết định.
Vừa bước vào sảnh, tôi đã nghe thấy điều ước sinh nhật của cậu bé.
Giọng nói trong trẻo, rõ ràng, thậm chí không hề kiêng dè tôi.
“Ba và mẹ có thể ly hôn không? Con muốn dì Mạn Mạn làm mẹ của con.”
Mọi người đều sững sờ.
Giang Lương Thành chỉ hơi nhíu mày, “Đổi một điều ước khác đi.”
Tô Mạn Mạn che miệng cười, “Ôi, không thể nói như vậy được, con đúng là đáng yêu quá.”
Nhưng ánh mắt cô ta lại tràn đầy vẻ đắc ý.
Tôi mỉm cười.
Quay người nói với hệ thống: “Đưa tôi về nhà đi, tôi không muốn đợi thêm một giây nào nữa.”