5

Sau khi Châu Hàn Thanh về nhà, tôi hỏi về chiếc áo sơ mi.

“À, mấy hôm trước trời mưa, quần áo của cô ấy bị ướt hết, nên anh mới tiện tay đưa cho cô ấy mượn một chiếc ấy mà.”

Anh ấy nói một cách thản nhiên.

Tôi nhìn vào mắt Châu Hàn Thanh: “Tần Vi Vi nói rằng em không còn xứng với anh nữa.”

Châu Hàn Thanh ngừng lại một chút, không trả lời.

Sự im lặng của anh khiến lòng tôi như bị hàng nghìn mũi kim đâm vào, bắt đầu đau nhói.

Không biết từ khi nào, Châu Hàn Thanh đã thay đổi.

Anh ấy đi công tác nhiều hơn, công việc cũng ngày càng bận rộn, nhiều khi tôi đã ngủ mà anh vẫn chưa trở về.

Một cảm giác lạ lùng dâng lên trong lòng tôi.

“Châu Hàn Thanh, anh đã ngủ với cô ấy phải không?”

Tôi hỏi thẳng vào vấn đề.

Nếu không có sự đồng ý của anh ấy, Tần Vi Vi sẽ không dám khiêu khích tôi một cách trắng trợn như vậy.

“Em đang nghĩ gì vậy?”

Anh ấy đưa tay định chạm vào đầu tôi, nhưng tôi lùi lại một bước để tránh.

Anh thở dài: “Nếu có thời gian thì em nên tìm gì đó để làm đi, ở nhà lâu quá dễ sinh ra những suy nghĩ vớ vẩn không đâu.”

“Nếu anh nghĩ rằng em không còn xứng với anh nữa, thì chúng ta ly hôn đi.”

Tôi không muốn đi theo lối thoát mà anh ấy đã mở ra.

“Ly hôn?”

Châu Hàn Thanh cười: “Em không cần con gái nữa sao?”

Anh ta đang dùng con gái để uy hiếp tôi.

Con gái là máu mủ của tôi, những năm qua tôi đã hy sinh biết bao nhiêu vì con bé, điều này Châu Hàn Thanh hiểu rõ hơn ai hết.

Tôi hít một hơi thật sâu: “Em sẽ đưa Lạc Lạc đi.”

Anh ta chắc chắn rằng Lạc Lạc sẽ không đi theo tôi: “Lạc Lạc đã hơn ba tuổi rồi, tòa án sẽ tôn trọng ý kiến của con bé, em nghĩ con bé sẽ chọn ai đây?”

Những năm qua, tôi luôn đóng vai một người mẹ nghiêm khắc, thực sự Lạc Lạc thân thiết với bà nội hơn.

Nói xong, anh lại dịu giọng: “Ôn Niên, dù là mất cha hay mất mẹ, con cái cũng sẽ không hạnh phúc.”

Chuyện ly hôn cứ thế mà trôi qua.

6

Hôm nay, khi một lần nữa tôi đề cập đến chuyện ly hôn, Châu Hàn Thanh đã không còn nói lời dịu dàng nữa.

Thấy tôi im lặng, nụ cười mỉa mai trên gương mặt anh càng rõ rệt.

“Ra đi tay trắng à?”

Tôi cố kìm nén sự run rẩy trong tay, móng tay bấm chặt vào lòng bàn tay, nhìn anh ta nói: “Châu Hàn Thanh, đừng quên anh đã bắt đầu từ đâu.”

Những ngày tháng nghèo khó đó là điều mà Châu Hàn Thanh không muốn nhắc đến.

Từ khi công ty đi vào quỹ đạo, Châu Hàn Thanh đã trở thành ngôi sao mới trong ngành.

Anh ta hành động quyết đoán, càng chú trọng đến chất lượng cuộc sống, và cũng ghét người khác nhắc đến xuất thân của mình.

Không khí xung quanh rõ ràng trở nên căng thẳng hơn.

Anh đứng dậy, đối mặt với tôi, gằn từng chữ: “Ôn Niên, những gì anh có hôm nay là do anh tự nỗ lực đạt được.”

“Em chưa bao giờ phủ nhận sự nỗ lực của anh, Châu Hàn Thanh.”

Tôi mở tay ra: “Em chỉ muốn những gì thuộc về mình.”

“Có cái gì trong nhà này là thuộc về em?”

Cửa phòng ngủ bị đẩy mạnh vào, mẹ của Châu Hàn Thanh ôm Châu Lạc Lạc bước vào.

“Bao nhiêu năm qua cô chỉ biết hưởng thụ ở nhà, Hàn Thanh một mình vất vả kiếm tiền ngoài kia, chúng tôi không bắt cô đóng tiền nhà, tiền ăn đã là tốt lắm rồi, sao cô còn mặt mũi mà đòi tiền vậy hả?”

Châu Lạc Lạc bị giọng nói của bà nội làm giật mình tỉnh giấc, mở to mắt nhìn tôi.

Bà nội nhân cơ hội đặt con bé xuống: “Lạc Lạc, mẹ con muốn ly hôn với bố, con muốn ở với ai?”

“Mẹ!”

Tôi cắt ngang: “Lạc Lạc vẫn chỉ là đứa trẻ, đừng hỏi con bé những câu như vậy.”

“Con bé thậm chí còn không biết ly hôn là gì.”

“Con biết.”

Châu Lạc Lạc không đồng ý, nhìn tôi lớn tiếng nói: “Dì Vi Vi đã nói với con từ lâu rồi, ly hôn nghĩa là bố mẹ sẽ chia tay.”

Con bé nhìn sang bà nội: “Lạc Lạc muốn ở với bà nội và bố.”

Dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng tôi vẫn cảm thấy tim mình như bị khoét một mảnh.

Nước mắt tôi gần như sắp rơi.

“Lạc Lạc, con không cần mẹ nữa sao?”

Châu Lạc Lạc ôm chặt chân bà nội, nhìn tôi với đôi mắt to tròn: “Mẹ ơi, mẹ đi đi, Lạc Lạc muốn dì Vi Vi làm mẹ của con.”

7

Tôi nhìn họ đồng lòng như cùng chung một kẻ thù mà bất giác bật cười.

Mười năm trước, khi tôi đưa hết số tiền tiết kiệm của mình để Châu Hàn Thanh khởi nghiệp, mẹ anh ta còn nắm tay tôi nói: “Hàn Thanh gặp được con thật là phúc ba đời của nhà chúng ta.”

Khi tôi mang về dự án đầu tiên cho Châu Hàn Thanh, bà ấy cũng cười đến nỗi nếp nhăn đầy mặt: “Con dâu của mẹ thật là giỏi.”

Nghĩ lại thật buồn cười, bà ấy bắt đầu có ý kiến với tôi từ khi tôi sinh Châu Lạc Lạc.

Sau khi công ty dần đi vào quỹ đạo, tôi bất ngờ mang thai.

Châu Hàn Thanh khuyên tôi ở nhà dưỡng thai.

Mẹ của Châu Hàn Thanh lấy cớ muốn chăm sóc tôi, từ quê lên ở lâu dài.

Lúc đó, tôi vuốt ve cái bụng ngày càng lớn, trong giấc mơ tôi luôn nghĩ, nếu là con gái thì thật tuyệt biết bao.

Tôi luôn cảm thấy con trai thì nghịch ngợm, còn con gái sẽ là chiếc áo bông nhỏ của mẹ.

Con gái sẽ luôn đồng cảm với mẹ, hiểu trái tim mẹ.

Con bé sẽ là cô bạn nhỏ thân thiết nhất của tôi, còn tôi sẽ đem tất cả những điều tốt đẹp nhất đến cho con bé.

Tôi muốn đặt tên con là “Lạc Lạc”.

Hy vọng con mỗi ngày đều vui vẻ, hạnh phúc.

Con gái của tôi chỉ cần sống vui vẻ là đủ.

Một năm sau, sau chín tháng mười ngày gian nan, tôi sinh hạ Châu Lạc Lạc.

Là cô con gái mà tôi hằng mong ước.

Nhìn vào cục cưng nhỏ bé trong vòng tay, tôi vui mừng khôn xiết.

Mẹ của Châu Hàn Thanh thì mặt mày tối sầm: “Sao lại sinh ra một đứa con gái vô dụng thế này?”

“Chỉ là một đứa con gái vô tích sự.”

Bà định quay về quê, nhưng bị Châu Hàn Thanh ngăn lại.

“Mẹ, mẹ hãy giúp chúng con chăm sóc Lạc Lạc, công ty hiện tại vẫn cần sự hỗ trợ của Ôn Niên.”

Anh ta kiên nhẫn nói: “Mẹ cứ chăm sóc cháu gái trước đi, khi Ôn Niên khỏe lại, chúng con sẽ sinh cho mẹ một thằng cháu trai mập mạp.”

Bà cụ miễn cưỡng đồng ý.

Nhưng bà đối xử với Châu Lạc Lạc không tốt chút nào.

Nhiều lần tôi đi làm về muộn, thấy Châu Lạc Lạc bò khắp nhà với tã đầy phân và nước tiểu.

Bình sữa thì lúc nào cũng đầy cặn bẩn.

Tôi không ít lần đề nghị thuê bảo mẫu.

Mỗi lần đề nghị, mẹ Châu Hàn Thanh lại khóc lóc trách móc: “Các con ghét bỏ mẹ. Bây giờ nhiều bảo mẫu xấu lắm, nhỡ chúng nó hành hạ cháu tôi thì sao?”

“Chúng tôi ở quê đều nuôi con như thế này, có gì mà phải làm quá lên?”

Tôi không còn cách nào khác, đành phải bàn giao công việc cho Châu Hàn Thanh trong thời gian ngắn nhất để quay về lo việc gia đình.

Sự thay đổi bắt đầu vào một buổi chiều.

Bà dẫn Châu Lạc Lạc xuống dưới, trong thang máy có một người hàng xóm nói: “Cô bé này giống hệt bà nội nhỉ, như hai giọt nước.”

Thật vậy.