Chu Vũ Thăng lập tức thu lại nụ cười, lạnh lùng lướt ánh mắt qua cô ta.
Sắc mặt Lâm Tiểu Tiểu ngay lập tức khó coi như thể vừa nuốt phải ruồi.
Nhìn cảnh đó, tôi thấy trong lòng thật sự hả hê.
Quả là “ác giả ác báo.”
“Tô Linh Linh, chẳng lẽ em không định cho anh một lời giải thích sao?”
Tôi bật cười, “Giải thích? Tại sao tôi phải giải thích? Chúng ta đã chia tay rồi, cũng đã cắt đứt quan hệ. Anh cần tôi nhắc lại lần nữa à?”
“Chuyện chia tay anh chưa đồng ý. Hơn nữa, chúng ta đã bên nhau mười năm, chuẩn bị cưới rồi, giờ em muốn nói gì đây? Cắm sừng anh à?”
Tôi thực sự bị lời anh ta nói làm cho kinh ngạc.
Rõ ràng anh ta thay lòng đổi dạ trước, giờ lại nói tôi cắm sừng anh ta?
“Đã vậy, nếu anh không đồng ý chia tay, vậy anh với Lâm Tiểu Tiểu là thế nào? Lục Thời An, anh có biết xấu hổ không?”
“Tôi…”
Lục Thời An định phản bác, nhưng chẳng nói nổi câu nào.
Lâm Tiểu Tiểu đứng bên cạnh hít hít mũi, “Chị Linh Linh, em biết chị vẫn còn giận anh Thời An, nhưng chị cũng không nên kéo anh Vũ Thăng vào cuộc.”
Nghe cô ta nói, ai cũng nhận ra cô ta đang cố tình phá hoại mối quan hệ giữa tôi và Chu Vũ Thăng.
Tôi vừa định lên tiếng thì Chu Vũ Thăng đã lạnh lùng châm biếm, “Cô không hiểu à? Tôi với cô không quen biết. Dù Linh Linh có muốn kéo tôi vào chuyện này, tôi cũng tự nguyện, vì tôi là bạn trai của cô ấy.”
“Tôi sẵn sàng làm mọi thứ vì cô ấy, không giống như ai đó.”
Nói xong, anh quay sang nhìn tôi với ánh mắt dịu dàng, “Đi thôi, vừa rồi chắc em chưa ăn gì. Anh đưa em đi ăn bánh đào.”
Chúng tôi quay người định rời đi, nhưng Lục Thời An bất ngờ nắm lấy tay tôi.
Đôi mắt anh đỏ hoe, khóe mắt khẽ run rẩy.
Như một con chó hoang thất bại.
“Em thật sự ở bên anh ta rồi sao?”
“Đúng vậy.”
“Linh Linh, em từng nói chỉ yêu mình anh… Sao em có thể…”
Nhìn Lục Thời An trong bộ dạng này, lòng tôi không chút dao động, thậm chí còn cảm thấy chán ghét.
Anh ta có tư cách gì mà chất vấn tôi?
Tôi ngắt lời anh ta, “Anh cũng từng nói sẽ đối xử tốt với tôi, nhưng anh đã làm gì? Lục Thời An, tôi không nợ anh điều gì. Nếu anh tránh xa tôi, tôi sẽ rất cảm kích.”
“Nói thật, với anh, tôi đã hết lòng hết dạ rồi. Anh còn muốn tôi làm gì nữa?”
“Nhường vị trí cho Lâm Tiểu Tiểu, thế còn chưa đủ sao?”
Tôi đã cố gắng giữ lại chút thể diện cho anh.
Nhưng anh ta lại hết lần này đến lần khác thử thách giới hạn của tôi.
Nhìn vào ánh mắt kiên quyết của tôi, Lục Thời An bỗng hoảng hốt. Anh ta vội vã nắm lấy tay áo tôi, “Không phải thế đâu. Anh với cô ấy…”
“Đủ rồi. Tôi không muốn nghe.”
“Anh hiểu không? Tôi không quan tâm chuyện của hai người.”
Nói xong, tôi kéo Chu Vũ Thăng rời đi, không hề để ý đến hai người phía sau đã đỏ mắt.
9
Chúng tôi chỉ dừng lại khi không còn thấy bóng dáng họ nữa.
“Vừa rồi cảm ơn anh nhé.”
Tôi nói với Chu Vũ Thăng, nhưng anh lại có vẻ thất thần.
“Chu Vũ Thăng?”
“Linh Linh, em đang nắm tay anh.”
Anh lơ ngơ nói, lúc đó tôi mới nhận ra mình vẫn đang nắm tay anh từ lúc kéo ra ngoài.
“Xin lỗi nhé.”
Tôi vội vàng buông tay.
Nhưng Chu Vũ Thăng bất ngờ kéo tôi vào lòng.
“Linh Linh, nếu em đã chia tay anh ta, tại sao không thử cho anh một cơ hội?”
Nhịp tim mạnh mẽ của anh như muốn nuốt chửng tôi.
Tôi hoảng hốt bỏ chạy.
10
Vì công việc ở Hải Thành, tôi phải ở lại đây thêm vài ngày.
Không ngờ trong hai ngày này lại xảy ra sự cố.
Đang lúc tôi còn đau đầu vì chuyện của Chu Vũ Thăng, điện thoại đột ngột reo lên.
“Linh Linh, mau xem hot search đi!”
Tôi ngạc nhiên mở điện thoại, đập vào mắt là những tiêu đề to đậm:
#Lục Thời An – Tô Linh Linh#
#Tô Linh Linh là trà xanh#
#Lâm Tiểu Tiểu đáng thương#
Bài viết kèm theo là “tâm sự” của Lâm Tiểu Tiểu, kể lại “sự thật” về chuyện cô ta và Lục Thời An chia tay, cùng với mối “ân oán” giữa tôi và anh ta.
Hình ảnh minh họa là bức ảnh tôi và Chu Vũ Thăng nắm tay nhau.
“Em cứ tưởng chị Linh Linh thích anh Thời An, nên chín năm qua em không xuất hiện. Đến khi phát hiện ra chị ấy bên ngoài đã có người khác mà vẫn lừa dối anh Thời An, em không thể chịu nổi nên mới tìm đến anh ấy.”
Một bài đăng.
Xuyên tạc trắng trợn.
Đảo ngược trắng đen.
Chỉ trong một giờ ngắn ngủi, tôi trở thành đối tượng bị cả mạng xã hội chỉ trích.
Nhiều bạn bè, người thân gửi tin nhắn hỏi thăm tôi.
Tôi định lên bài viết đối chất trực tiếp với Lâm Tiểu Tiểu thì phát hiện bài đăng đã bị gỡ.
Chưa đầy mấy phút sau, tài khoản chính thức của tập đoàn Chu xuất hiện, tag thẳng tôi vào bài đăng.
“Đây là giám đốc hợp tác của chúng tôi, đồng thời cũng là người trong lòng của thiếu gia Chu. Có vấn đề gì cứ trực tiếp liên hệ với chúng tôi.”
Ngay cả mẹ tôi, người vốn luôn kín tiếng, cũng đích thân lên tiếng.
“Con gái tôi chưa từng để mắt đến thằng nhãi nhà họ Lục. Còn cô là cái thá gì mà dám diễn trò?”
Chỉ trong nháy mắt, dư luận đổi chiều.
Cư dân mạng quay sang chỉ trích Lâm Tiểu Tiểu.
Nhân lúc mọi chuyện đang nóng.
Tôi cúp điện thoại, bước ra khỏi phòng, đèn trong phòng tắm vừa tắt.
Lâm Tiểu Tiểu có lẽ không ngờ rằng, đám bắt cóc mà cô ta thuê đã bị tôi mua chuộc và khai ra toàn bộ kế hoạch.
Ngày cảnh sát đến bắt cô ta.
Cô ta bị đám người phẫn nộ bao vây ở nhà, đến mức không dám bước ra khỏi cửa.
Cả người cô ta đã sụp đổ hoàn toàn.
Lâm Tiểu Tiểu bị bắt đi, lĩnh án 10 năm tù.
Cùng lúc đó, tôi chính thức ở bên Chu Vũ Thăng.
Không, là trực tiếp đính hôn.
Anh đối xử với tôi rất tốt, tôi không có lý do để từ chối.
Bữa tiệc đính hôn rất hoành tráng.
Không biết có phải cố ý hay không, Chu Vũ Thăng chọn tổ chức ngay tại Hải Thành.
Thậm chí còn phát trực tiếp toàn bộ buổi lễ.
Tôi hiểu ý anh, nhưng không phản đối.
Sau bữa tiệc, tôi định ra ngoài hít thở không khí.
Vừa mở cửa, tôi thấy Lục Thời An ngồi bệt ở mép cửa.
“Linh Linh…”
Lâu ngày không gặp.
Anh ta trông vô cùng thê thảm.
Nghe nói tập đoàn Lục đang gặp khủng hoảng, anh ta gần như không thể xoay sở.
Tôi lùi lại vài bước, tránh khỏi tay anh ta đang cố vươn ra.
Bàn tay anh ta khựng lại giữa không trung, sau đó buông thõng xuống, đầy vẻ tuyệt vọng.
“Em ghét anh đến vậy sao?”
“Anh là ai?”
Tôi lườm anh ta, gọi bảo vệ đến, “Lần sau đừng tùy tiện cho ăn mày vào.”