“Năm đó tôi và Nan Nan kết hôn, cô cứ cách vài ngày lại gửi cho tôi ảnh cô đi đuổi cực quang.”

“Miệng thì luôn nói không muốn phá hoại hôn nhân của tôi, nhưng lần nào cũng nửa đẩy nửa kéo, câu dẫn tôi không buông.”

“Còn lần tôi và cô vượt quá giới hạn…”

“Là cô nửa đêm gọi điện cho tôi, khóc lóc nói mình bị người theo dõi.”

“Tôi lo cho cô, lập tức bay qua trong đêm tìm cô…”

“Cô vô tội sao? Cô vô tội chỗ nào?!”

“Cái chết của Nan Nan, tôi không thể thoát khỏi trách nhiệm.”

“Nhưng cô, càng không thể thoát!”

Trần Nguyệt toàn thân run rẩy, cầu cứu nhìn về phía người nhà họ Trần.

Nhưng chưa kịp để họ lên tiếng, Tần Sở đã cười lạnh, cắt ngang:

“Cả nhà họ Trần các người cũng chính là cọng rơm cuối cùng ép chết Nan Nan.”

“Đừng quên, hôm qua là sinh nhật của cô ấy.”

“Thế mà các người lại vì một đứa con nuôi mà bày tiệc linh đình!”

Nói xong, anh ta mặc kệ cảnh sát ngăn cản, lao thẳng lên xe cứu thương.

Tần Sở ôm lấy thi thể đầy máu kia, dịu dàng thì thầm:

“Nan Nan đừng sợ, chồng ở đây.”

Chỉ tiếc rằng lần này, không còn ai đáp lại lời anh ta nữa.

Đến bệnh viện, dù Tần Sở có phát điên thế nào cũng không thể vào được nhà xác.

Anh ta chỉ có thể trơ mắt nhìn mình bị cảnh sát khống chế đưa đi, càng lúc càng xa Nan Nan của anh ta.

Khoảnh khắc ấy, trong tim Tần Sở như bị khoét mất một mảng.

Anh ta không còn giãy giụa nữa.

Bên ngoài, vô số phóng viên kéo tới, đèn flash chớp sáng liên hồi.

Anh ta như một cái xác không hồn bị đẩy lên xe, tách biệt hoàn toàn với thế giới.

7

Trong phòng thẩm vấn, Tần Sở ngây dại nắm chặt tấm ảnh của Trần Nan Nan, không nói một lời.

Cảnh sát hỏi gì, anh ta cũng như không nghe thấy.

Trong ảnh, Trần Nan Nan trẻ hơn bây giờ một chút.

Đôi mày đôi mắt sinh động, chỉ là hơi đen, hơi gầy.

Đó là năm cô được tìm về nhà họ Trần.

Bức ảnh ấy do chính Tần Sở chụp cho cô.

Không ngờ bao nhiêu năm trôi qua, trong tay anh ta lại chỉ có duy nhất một tấm ảnh này.

Trong khi ảnh của Trần Nguyệt, anh ta có đến hàng vạn tấm.

Nếu có thể quay lại quá khứ, anh ta nhất định, nhất định sẽ chụp cho Nan Nan thật nhiều ảnh.

Ảnh cô cười, ảnh cô khóc, ảnh cô đi lại, ảnh cô nấu cơm cho anh.

Và cả ảnh chụp chung của hai người.

Anh ta sẽ không bao giờ tỏ ra mất kiên nhẫn nữa.

Tần Sở ôm chặt bức ảnh, như thể đang ôm lấy Trần Nan Nan.

Trong đầu anh ta vang vọng những lời cô từng nói với mình.

“Á Sở, em nói cho anh nghe nhé, đứa bé khỏe lắm, tráng kiện như trâu con vậy!”

“Em đã nói rồi, em nhìn thì gầy thôi chứ thực ra cơ thể khỏe vô cùng, dù sao sư phụ em cũng là đại sư Đông y mà!”

“Hơn nữa em còn bắt mạch rồi, là con trai đó, người thừa kế nhà anh có hy vọng rồi.”

“Đợi hai năm nữa mình sinh thêm một bé gái, mang họ em được không?”

Đến lúc này, Tần Sở mới hiểu ra…

Năm đó, Nan Nan đã tin tưởng anh ta đến mức nào, mới có thể không chút nghi ngờ mà ăn hết những món ăn đã bị trộn thuốc phá thai.

Đáng tiếc là, anh ta hiểu ra tất cả đã quá muộn.

Trong phòng thẩm vấn, người đàn ông như đứa trẻ mất cả thế giới, gào khóc đến khản cả giọng.

Các cảnh sát lắc đầu:

“Biết vậy thì cần gì phải làm ngay từ đầu, đúng là đồ cặn bã!”

“Tưởng không nói gì là có thể trốn tránh trách nhiệm pháp luật sao? Giết người có chủ ý, chứng cứ đầy đủ, án tử hình là cái chắc.”

“Nhà họ Tần tới rồi, nói rằng anh ta mắc bệnh tâm thần, yêu cầu được tại ngoại chờ xét xử!”

Tần Sở rất nhanh đã được thả khỏi đồn cảnh sát.

Bên ngoài cửa, Trần Nguyệt xuất hiện.

Cô ta lao vào lòng Tần Sở, nghẹn ngào bất lực:

“A Sở, em chỉ còn có anh thôi, anh đừng rời bỏ em được không?”

“Em biết cái chết đột ngột của chị ấy khiến anh khó chấp nhận, nhưng người chết đã chết rồi, người sống càng phải bước tiếp.”

“Bên bố mẹ em, em cũng đã nói rõ rồi, sau này sẽ không quay về nữa.”

“Phu nhân nhà họ Tần cũng đã đồng ý để em và anh cùng rời khỏi nơi đau lòng này dưỡng thương.”

“Từ nay về sau, gia đình ba người chúng ta sẽ sống thật tốt, được không?”

Nói xong, cô ta ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy mong đợi nhìn Tần Sở.

Trước kia, thứ Tần Sở yêu thích nhất chính là đôi mắt của Trần Nguyệt.

Anh ta từng nói, trong mắt cô ta có cả dải ngân hà, là phong cảnh đẹp nhất trần gian.

Chỉ cần nhìn thấy ánh mắt ấy, Tần Sở sẵn sàng dâng cả thế giới cho cô ta.

Trần Nguyệt nghĩ rằng lần này anh ta sẽ mềm lòng.

Nhưng cô ta không ngờ rằng—

Tần Sở hung hăng hất cô ta ngã xuống đất, ánh mắt ghê tởm như đang nhìn một con gián.

“Nhà họ Trần cũng bỏ rơi cô rồi sao?”

“Đừng giở lại trò cũ của ba năm trước trước mặt tôi.”

“Người nhà họ Trần ngu xuẩn, bị cô đùa giỡn trong lòng bàn tay, nhưng tôi thì không!”

“Ba năm trước, cô vừa hủy hôn với tôi, vừa lén gửi cho tôi những bài đăng u sầu chỉ mình tôi nhìn thấy.”

“Cô còn cố tình để người nhà họ Trần thấy cô vì Nan Nan mà ‘đại nghĩa rút lui’, khiến họ oán hận Nan Nan, áy náy với cô.”