Cảnh sát hỏi:
“Bà có biết con trai bà bắt vợ mình và đứa con mới hai tháng tuổi ra khách sạn ở không?”
Mẹ Chu Phong sững người, rồi vội nói:
“Đó là tình huống đặc biệt mà! Em gái nó về chơi, nhà không đủ chỗ…”
“Nhà có ba phòng, sao lại không đủ?” cảnh sát hỏi tiếp.
“Thì mẹ vợ nó cũng đang ở đó mà…” cha Chu Phong xen vào.
“Thế nên đuổi sản phụ và trẻ sơ sinh ra ngoài à?”
Hai ông bà câm bặt.
Chu Phong bước ra nói:
“Cảnh sát à, đây là việc gia đình chúng tôi, chúng tôi tự giải quyết được, làm phiền anh rồi.”
“Việc gia đình?” cảnh sát nhìn thẳng anh ta, “Anh để vợ mới sinh hai tháng, bế con giữa mùa đông ra khách sạn ở, thế mà gọi là việc gia đình? Gọi là ngược đãi, anh hiểu chưa?”
Mặt Chu Phong trắng bệch.
“Tôi không ngược đãi…”
“Có hay không, tòa sẽ quyết định.”
Cảnh sát quay sang quản lý trung tâm:
“Nếu họ còn làm ầm, cứ gọi, chúng tôi sẽ xử lý.”
Rồi quay lại nhìn Chu Phong, nghiêm nghị:
“Anh làm người đi. Vợ sinh con cho anh, mà anh đuổi cô ấy ra khỏi nhà khi đang ở cữ? Mẹ anh không dạy anh làm chồng, làm cha thế nào à?”
Chu Phong cúi đầu, không nói gì.
Sau khi cảnh sát rời đi, cha mẹ anh ta vẫn lầm bầm chửi rủa, nhưng đã nhỏ tiếng hơn nhiều.
Tôi rời khỏi màn hình giám sát, quay lại phòng.
Mẹ đang bế con, mắt đỏ hoe.
“Tây Tây, hay là… mẹ con mình về quê đi?” Bà khẽ nói, “Bọn họ cứ đến làm loạn thế này…”
“Không về.” Tôi đáp, “Vì sao chúng ta phải đi? Người cần rời khỏi đây là họ.”
“Nhưng mà…”
“Mẹ,” tôi nắm lấy tay bà, “tin con đi, con xử lý được.”
Buổi chiều, Trương Vân đến, mang theo một xấp hồ sơ.
“Tòa đã thụ lý hồ sơ.” Cô ấy nói, “Lịch xét xử dự kiến là tháng sau. Trong thời gian này, họ có thể sẽ giở đủ trò, cậu phải chuẩn bị tâm lý.”
“Ừ, mình biết.”
“Còn nữa,” Trương Vân hạ giọng, “mình điều tra được một số chuyện. Chu Phong có thể đang dính líu đến vấn đề tài chính.”
“Chuyện gì cơ?”
“Công ty anh ta có vấn đề trong sổ sách.”
Trương Vân nói, “Năm ngoái anh ta được lên làm trưởng phòng, có chút quyền trong tay. Bạn mình làm ở công ty đó, nói gần đây kiểm toán đang điều tra, và có liên quan tới anh ta.”
Tôi sững người.
“Nghiêm trọng không?”
“Chưa rõ, nhưng nếu có vấn đề, anh ta sẽ rắc rối lớn.”
Trương Vân nhìn tôi:
“Lâm Khê, nếu… mình nói là nếu, anh ta bị điều tra hình sự, thì sẽ càng có lợi cho cậu trong việc tranh quyền nuôi con và chia tài sản.”
Tôi không nói gì.
“Nhưng cậu phải nghĩ kỹ.” Trương Vân nói, “Dù sao anh ta cũng là cha của đứa bé.”
“ Tớ biết.” Tôi đáp.
Tối hôm đó, tôi nhận được tin nhắn từ một số lạ.
Là Chu Phong.
“Lâm Khê, chúng ta nói chuyện đi, chỉ hai chúng ta, không mang theo luật sư. Vì con.”
Tôi suy nghĩ vài giây, trả lời: “Được, địa điểm do tôi chọn.”
Tôi chọn quán cà phê dưới tầng trung tâm ở cữ.
Chiều hôm sau, Chu Phong đến.
Anh ta gầy đi, mắt thâm quầng, râu ria mọc lởm chởm.
Thấy tôi, anh ta sững lại.
Tôi mặc đồ mặc nhà của trung tâm, rất rộng rãi, nhưng sắc mặt đã hồng hào hơn lúc còn ở nhà.
Trên mặt có chút thịt, ánh mắt cũng sáng hơn.
“Em…” Anh ta mấp máy môi, “Trông em khá hơn đấy.”
“Ừ.” Tôi ngồi xuống đối diện, “Anh muốn nói gì?”
“Lâm Khê,” anh ta đan hai tay đặt lên bàn, “chúng ta thật sự phải đi đến bước này sao?”
“Nếu không thì sao?” Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, “Để mẹ anh tiếp tục tới trung tâm làm loạn? Để bố anh tiếp tục gọi điện chửi mẹ tôi? Hay anh định cứ không ký giấy, kéo dài đến khi tôi mệt quá mà rút đơn?”
“Anh không có…” Anh ta cúi đầu, “Anh chỉ là… không muốn ly hôn.”
“Nhưng tôi muốn.” Tôi nói.
Anh ta ngẩng đầu lên, mắt đỏ hoe.
“Anh thật sự biết sai rồi.” Giọng anh ta nghèn nghẹn, “Hôm đó anh hồ đồ, không nên nói mấy lời đó, không nên để em và con đi. Chỉ là… Chu Na là em gái anh, anh cảm thấy nợ nó…”
“Anh nợ cô ta?” Tôi bật cười, “Anh nợ cô ta cái gì? Nợ cái máy ảnh ba vạn năm? Nợ mỗi tháng hai ngàn tiền sinh hoạt? Hay nợ một cái Giáng Sinh, nên phải đuổi vợ con mình cút ra khỏi nhà?”
“Không phải…” Anh ta lắc đầu, “Hồi nhỏ nhà nghèo, bố mẹ thiên vị anh, cái gì tốt cũng dành cho anh. Chu Na chịu nhiều thiệt thòi, nên bây giờ anh muốn bù đắp cho nó…”
“Vậy nên anh dùng tiền của tôi để bù đắp cho nó?” Tôi hỏi, “Dùng tiền mua sữa của con chúng ta, dùng tiền trả nợ nhà, dùng cả tôn nghiêm của tôi trong tháng ở cữ, để bù đắp cho nó?”
Chu Phong câm lặng.
“Chu Phong,” tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta, “những năm này, anh bù đắp cho em gái anh, bù đắp cho bố mẹ anh, bù đắp cho tất cả những người anh cảm thấy mình mắc nợ, vậy còn tôi thì sao? Bố mẹ tôi thì sao? Anh đã từng bù đắp cho chúng tôi chưa?”
“Anh…”
“Mẹ anh ốm, anh chuyển năm ngàn một lần, bố tôi nhập viện, anh đưa năm trăm tệ, còn nói là anh đang khó khăn.”