Trước mặt anh là một chiếc hộp quà, bên trong là một sợi dây chuyền kim cương.

Thấy Tống Vãn Ỷ, Lăng Tiêu đột ngột ngẩng đầu lên: “Vãn Ỷ! Anh biết anh từng khốn nạn, không nên không tin em, không nên làm em tổn thương! Sợi dây chuyền này, anh đã tìm rất lâu, không giống sợi năm đó, anh…”

“Lăng Tiêu, anh đứng dậy đi. Làm vậy có ý nghĩa gì không? Quỳ xuống là có thể xóa bỏ hết những gì anh đã làm à?”

Lăng Tiêu gào lên, nước mưa tràn xuống mặt theo từng tiếng nấc.

“Đây là cái anh nợ em! Anh biết mình đã sai, anh chỉ có thể dùng cách này để cầu xin em tha thứ! Vãn Ỷ, em nhìn anh đi, bây giờ anh có thể làm bất cứ điều gì, chỉ cần em chịu tha thứ cho anh…”

Cơ thể Tống Vãn Ỷ khẽ run lên.

Cô nhớ lại năm đó, Lăng Tiêu cũng từng đe dọa nhảy lầu để giữ cô lại, còn giờ thì là quỳ gối – chỉ đổi một cách cực đoan khác mà thôi.

“Lăng Tiêu, đừng ép cô ấy.”

Tô Dực tiến lên một bước, đầu ô hướng thẳng về phía Lăng Tiêu.

“Bây giờ cô ấy chỉ cần nhìn thấy anh là sợ, anh quỳ ở đây chỉ khiến cô ấy càng thấy ghê tởm. Anh nghĩ mình đáng thương sao?

Anh chịu chút mưa này đã bằng được nỗi đau cô ấy từng trải qua trong tầng hầm sao? Anh quỳ vài cái này có bằng cô ấy bị chó cắn đến rách da rách thịt không?”

Cơ thể Lăng Tiêu cứng đờ, anh nhìn Tô Dực rồi lại nhìn Tống Vãn Ỷ vẫn im lặng phía sau anh.

Anh muốn đứng lên, nhưng vì quỳ quá lâu nên chân tê cứng, loạng choạng suýt ngã.

Tô Dực tiến đến, túm lấy cổ áo Lăng Tiêu, kéo anh dậy khỏi mặt đất ướt át, giọng mang theo cảnh cáo:

“Tôi nói lần cuối, đừng xuất hiện trước mặt Vãn Ỷ nữa. Nếu còn dám dùng cách này để ép cô ấy, tôi không ngại khiến anh không sống yên ở H quốc đâu – tôi sẽ đánh cho anh gãy xương đấy!”

Lăng Tiêu bị anh kéo ngã nghiêng, nhìn thấy sát khí trong mắt Tô Dực thì không dám phản kháng nữa.

“Vãn Ỷ…” Anh còn định gọi tên cô thì bị Tô Dực đẩy mạnh một cái ngã nhào trong mưa.

Tô Dực xoay người, quay lại che ô cho Tống Vãn Ỷ.

Tống Vãn Ỷ khẽ gật đầu, đi theo Tô Dực rời khỏi đó, từ đầu đến cuối không hề liếc nhìn Lăng Tiêu một lần.

Lăng Tiêu ngồi lì trong mưa, nhìn bóng lưng hai người dần tan biến trong màn mưa xám xịt.

Nếu Tống Vãn Ỷ không chịu tha thứ cho anh, thì anh sẽ ra tay từ phía giáo sư Hứa.

Chỉ cần có thể gặp lại cô, việc gì anh cũng dám làm.

Tiệc sinh nhật của giáo sư Hứa được tổ chức trong khu vườn nhỏ nhà ông.

Tống Vãn Ỷ và Tô Dực cùng đến, trên tay mang theo hộp bánh quy thủ công mà phu nhân giáo sư thích.

Là do Tô Dực giúp cô làm, lúc nướng còn vô tình bị bỏng cả ngón tay.

Vừa đến trước nhà giáo sư, đã thấy Lăng Tiêu đứng đó, trên tay là một chiếc bánh kem, gương mặt tươi cười lấy lòng:

“Vãn Ỷ, anh biết hôm nay là sinh nhật giáo sư Hứa, anh đã đặt bánh từ trước, muốn cùng em đến chúc mừng, cũng muốn…”

“Anh Lăng, sao anh lại ở đây?”

Giọng của giáo sư Hứa vang lên từ phía sau, ông chống gậy bước tới, bên cạnh là phu nhân, cả hai đều không có vẻ gì là vui.

Lăng Tiêu sững lại, lập tức bước lên phía trước.

“Giáo sư Hứa, tôi đến để chúc mừng sinh nhật ngài, tôi…”

“Không cần đâu.”

Giáo sư Hứa ngắt lời anh, giọng điệu lạnh lùng: “Chuyện của cô ấy, tôi đều biết cả.

Những gì anh từng làm với cô ấy, tôi chưa truy cứu đã là nể mặt lắm rồi. Bây giờ anh còn muốn đến làm phiền cô ấy, anh nghĩ chúng tôi dễ bắt nạt lắm sao?”

Phu nhân của ông cũng lên tiếng: “Anh Lăng, bây giờ Vãn Ỷ mới có được chút cuộc sống yên bình, anh đừng đến quấy rầy nữa. Nếu anh thực sự nghĩ cho cô ấy, thì nên tránh xa ra.”

Tô Dực tiến lên một bước, đứng cạnh giáo sư Hứa, nhìn Lăng Tiêu với vẻ đầy ngạo nghễ:

“Nghe rõ chưa? Cả nhà chúng tôi đều không hoan nghênh anh, còn đứng lì ở đây làm gì?”

Bên cạnh Tống Vãn Ỷ bây giờ đã có người bảo vệ, có người ủng hộ cô.

Cô thực sự không cần anh nữa.

“Vãn Ỷ…”

“Anh Lăng, làm ơn rời đi. Nếu không, tôi sẽ gọi bảo vệ.”

Bờ vai của Lăng Tiêu sụp xuống.

Anh nhìn Tống Vãn Ỷ, ánh mắt đầy tuyệt vọng, nhưng không thể thốt ra lời nào.

Tô Dực đỡ lấy Vãn Ỷ, cùng giáo sư Hứa và phu nhân bước vào tòa nhà.

Tống Vãn Ỷ quay đầu lại, thấy Lăng Tiêu ngồi thụp xuống đất, hai tay ôm đầu, vai run lên từng chập.

Trông như một đứa trẻ bị bỏ rơi.

Nhưng trái tim cô, đã không còn mềm yếu như trước nữa.

Phu nhân giáo sư nắm tay cô, mỉm cười nói: “Đừng nghĩ đến mấy chuyện buồn nữa, hôm nay mình cùng vui vẻ ăn mừng nhé.”

Tô Dực đưa cho cô một ly sữa nóng: “Cô Tống đừng buồn nữa, uống chút gì ấm cho đỡ lạnh.”

Tống Vãn Ỷ nhận lấy ly sữa, nhìn mọi thứ ấm áp trước mắt, đột nhiên cảm thấy bóng tối trong quá khứ cuối cùng cũng sắp kết thúc.

Cô đặt tập phác thảo xuống, bước đến ngồi xổm bên cạnh anh.

Tô Dực bất ngờ nắm lấy tay cô, giọng nhỏ hơn bình thường, mang theo chút căng thẳng không dễ phát hiện:

“Cô Tống, có một chuyện tôi muốn nói với cô từ lâu rồi.”

Anh cúi đầu nhìn tay hai người đang đan vào nhau, ngón tay anh nhẹ nhàng lướt qua đầu ngón tay cô.

“Lần đầu tiên giúp cô sửa luận văn, thấy cô vẽ mấy bông hoa anh đào nhỏ trên giấy nháp, tôi đã thấy cô rất đáng yêu.

Sau đó khi cùng cô ghép tranh, thấy cô vì sợ bóng tối mà ôm hộp ghép hình ngồi đợi đến sáng, tôi chỉ nghĩ—giá như có thể mãi mãi ở bên cạnh cô.”

Tô Dực ngẩng đầu lên.

“Tôi biết cô từng chịu nhiều tổn thương, nên tôi không muốn ép buộc. Tôi chỉ muốn cho cô biết, tôi thích cô không phải vì nhất thời hứng khởi.

Tôi muốn mỗi ngày mang sữa nóng cho cô, cùng cô đến hiệu sách, ghép những bức tranh cô thích, để buổi tối cô bật đèn sao và không còn sợ bóng tối nữa.

Nếu cô chưa sẵn sàng, không sao cả, tôi có thể chờ.