Năm 19 tuổi, tại nhà của chàng trai mà cô thầm thương trộm nhớ từ lâu, cô đã trao đi lần đầu tiên trong đời. Nhu cầu của anh không hề nhỏ, suốt nhưng năm tháng tuổi thanh xuân, ngoại trừ những ngày cố định mỗi tháng, anh không bao giờ bỏ lỡ cơ hội.
Đến năm 25 tuổi, anh đã trở thành nhân vật nổi tiếng trong giới kinh doanh. Vì trách nhiệm, vào năm thứ sáu ở bên nhau, anh đã cầu hôn cô. Cô vui sướng đến phát cuồng, bỏ qua công việc và cuộc sống, toàn tâm toàn ý đóng vai người vợ hoàn hảo của nhà giàu. Bạn bè đều nói, cô sẽ không bao giờ rời xa anh. Cô cũng nghĩ vậy.
Cho đến hôm nay, cô phát hiện ra chiếc điện thoại thứ hai của anh. Trong lúc anh đang tắm, có một cô gái nhắn tin đến kèm theo một bức ảnh selfie.
“Anh Lục, cảm ơn anh về món quà sinh nhật.”
Đó là một cô gái rất trẻ, gương mặt thanh tú nhưng mặc bộ trang phục đắt tiền không hợp với tuổi, nên trông hơi gượng gạo. Cô nhìn lâu đến mức mắt đỏ hoe. Cô luôn biết bên cạnh Lục Vũ Mặc có một người, chỉ là không ngờ đó lại là một cô gái như vậy. Ngoài nỗi đau lòng, cô cũng ngạc nhiên về sở thích của chồng mình. Cô nghĩ một chút lại cảm thấy có lỗi vì đã thấy bí mật của Lục Vũ Mặc.
Phía sau truyền đến tiếng cửa phòng tắm mở ra. Một lát sau, Lục Vũ Mặc bước ra, người vẫn còn ướt, áo choàng tắm màu trắng bọc lấy cơ bắp rõ ràng và lồng ngực săn chắc, trông anh vừa đẹp trai vừa quyến rũ.
“Nhìn đủ chưa?”
Anh rút điện thoại khỏi tay Tô Điềm, liếc cô một cái rồi bắt đầu mặc quần áo. Trên khuôn mặt anh không có một chút xấu hổ vì bị vợ phát hiện. Tô Điềm hiểu, anh tự tin vì tiền bạc, vì cô được anh nuôi trong nhà, dù trước khi kết hôn cô cũng từng là một nghệ sĩ vĩ cầm nổi tiếng trong nước.
Tô Điềm không tranh cãi với anh về bức ảnh đó, cô cũng không dám tranh cãi. Nhận thấy anh sắp ra ngoài, cô vội nói: “Lục Vũ Mặc, em có chuyện muốn nói với anh.”
Anh chậm rãi cài thắt lưng, nhìn vợ, có lẽ nhớ đến dáng vẻ yếu đuối của cô trên giường lúc nãy, không khỏi cười khẩy: “Lại muốn nữa à?”
Nhưng sự thân mật này chỉ là trò chơi. Anh chưa bao giờ đặt cô vợ này vào lòng. Chỉ vì một sự cố ngoài ý muốn mà anh phải lấy cô. Lục Vũ Mặc thu lại ánh nhìn, lấy chiếc đồng hồ Patek Philippe trên tủ đầu giường đeo vào cổ tay, giọng thản nhiên: “Anh còn năm phút, tài xế đang đợi dưới nhà.”
Tô Điềm đoán được anh đi đâu, ánh mắt tối lại: “Lục Vũ Mặc, em muốn ra ngoài làm việc.”
Ra ngoài làm việc?
Lục Vũ Mặc cài đồng hồ xong, quay sang nhìn cô, nhìn một lúc lâu, rồi rút một tấm séc trong túi áo ra, viết một con số và đưa cho cô: “Làm bà nội trợ ở nhà không tốt sao? Làm việc không hợp với em.”
Nói xong, anh định đi. Tô Điềm đuổi theo, hạ mình: “Em không sợ khổ! Em muốn ra ngoài làm việc… Em biết chơi vĩ cầm…”
Anh không kiên nhẫn nghe tiếp. Trong lòng anh, Tô Điềm giống như một cây tơ hồng yếu ớt bám vào người khác, không thích hợp để ra ngoài làm việc và chịu khổ.
Lục Vũ Mặc nhìn đồng hồ: “Hết giờ rồi!”
Anh rời đi không luyến tiếc, Tô Điềm không thể giữ anh lại, chỉ kịp hỏi: “Thứ Bảy là sinh nhật bố em, anh có thời gian không?”
Bước chân Lục Vũ Mặc chững lại: “Để xem!”
Cánh cửa nhẹ nhàng khép lại, một lát sau tiếng xe dưới lầu khởi động, càng lúc càng xa. Vài phút sau, người giúp việc lên lầu.
Họ biết tình cảm giữa ông chủ và bà chủ không tốt, nên trở thành người truyền tin: “Ông chủ phải đi H thành vài ngày, nói là có việc quan trọng. Ngoài ra, vừa nãy công ty gửi đến một loạt quần áo thay cho ông chủ, bà chủ, là chúng tôi đem đi giặt hay bà tự tay giặt và là ạ?”
Tô Điềm quỳ ngồi trên ghế sofa. Một lúc sau cô mới hoàn hồn, nhẹ giọng nói: “Tôi tự giặt.”
Vì Lục Vũ Mặc không thích mùi dung môi giặt khô, nên tất cả quần áo của anh, bao gồm cả vest, áo khoác, hầu như đều do Tô Điềm tự tay giặt và là.
Ngoài việc này, yêu cầu của Lục Vũ Mặc cũng rất cao. Anh không thích ăn thức ăn ngoài, không thích phòng ngủ có chút lộn xộn nào. Tô Điềm đã học nấu ăn, dọn dẹp, cắm hoa… cô dần trở thành một bà nội trợ hoàn hảo.
Cuộc sống của cô, hầu như chỉ còn lại Lục Vũ Mặc. Nhưng Lục Vũ Mặc vẫn không yêu cô. Tô Điềm cúi đầu, nhìn chằm chằm vào tờ séc.
Năm ngoái nhà mẹ đẻ cô phá sản, anh trai bị buộc tội và đang bị giam giữ, bố cô đột ngột mắc bệnh phải chi tiêu hàng tháng không dưới mười vạn, mỗi lần về nhà dì Thẩm đều phàn nàn cô lấy được quá ít từ Lục Vũ Mặc.
“Anh ta là tổng giám đốc tập đoàn Dược Lục Thị, tài sản hàng tỷ… Tô Điềm, cô và anh ta là vợ chồng, chẳng lẽ của anh ta không phải của cô sao?”
Tô Điềm cười khổ. Làm sao tài sản của Lục Vũ Mặc có thể là của cô? Lục Vũ Mặc không yêu cô, bình thường rất lạnh nhạt với cô, hôn nhân của họ chỉ có tình dục không có tình yêu, anh thậm chí không cho phép cô sinh con của anh, mỗi lần quan hệ anh đều nhắc cô uống thuốc.
Đúng rồi, cô phải uống thuốc. Tô Điềm mò mẫm tìm lọ thuốc, đổ ra một viên nuốt xuống. Uống xong thuốc, cô nhẹ nhàng kéo một ngăn kéo nhỏ, bên trong là một cuốn nhật ký dày, mở ra toàn là tình yêu của Tô Điềm 18 tuổi dành cho Lục Vũ Mặc——
Sáu năm, cô đã yêu anh suốt sáu năm!
Tô Điềm nhắm mắt lại. …
Tô Điềm không đợi được Lục Vũ Mặc về, tối thứ Sáu, nhà họ Tô xảy ra chuyện lớn. Có tin truyền ra, con trai cả nhà họ Tô——Tô Thời Yến, vì vụ án kinh tế của tập đoàn Tô Thị, có thể bị kết án mười năm.