6

Tôi và Phó Cảnh Xuyên đến khách sạn.

Quản lý lễ cưới hơi ngạc nhiên khi nghe thông báo đổi chú rể nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh.

“Cô Du, chúng tôi đã chuẩn bị một vài mẫu bánh cưới, cô muốn chọn loại nào?”

Tôi nhìn sang Phó Cảnh Xuyên, anh mỉm cười nhẹ: “Anh nghe em.”

Tôi chỉ vào hộp quà sô-cô-la: “Loại này nhé.”

“Toàn bộ hoa hồng sẽ theo ý cô là hoa hồng Diana, nhưng liệu có cần phối thêm loại hoa hồng khác không?”

Tôi lắc đầu: “Không cần, chỉ cần hoa hồng Diana cho toàn bộ không gian là đủ.”

Đến khi mọi chi tiết của lễ cưới được chốt xong thì đã là chiều muộn.

Phó Cảnh Xuyên thấy tôi hơi nhức lưng, bàn tay anh nhẹ nhàng đặt lên lưng tôi, xoa bóp nhẹ.

Trợ lý thấy cảnh này thì thì thầm với nhau:

“Trước đây đều là cô Du một mình lo liệu các thứ cho đám cưới, vị Lâm tổng kia chưa từng xuất hiện, vẫn là vị tiên sinh này tốt, ánh mắt nhìn cô Du tràn đầy yêu thương.”

“Đúng vậy, có yêu hay không, nhìn là biết ngay.”

Rời khỏi khách sạn, trợ lý của Phó Cảnh Xuyên đi tới:

“Thưa anh Phó, theo ý của anh, quà đã chuẩn bị xong rồi ạ.”

Phó Cảnh Xuyên gật nhẹ đầu: “Đi thôi.”

Tôi ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy thắc mắc.

“Chúng ta sắp kết hôn rồi mà vẫn chưa chính thức ra mắt bác trai bác gái.”

Đến trước cửa nhà, tôi thấy trong sân có hơn chục chiếc xe, trợ lý thì liên tục khiêng đồ lớn nhỏ ra vào.

Tôi ngạc nhiên: “Nhiều thế này sao?”

Phó Cảnh Xuyên cười: “Anh thấy, cưới em thì bao nhiêu đồ chuẩn bị cũng vẫn là chưa đủ.”

Trong đôi mắt đen láy của anh ánh lên tình cảm rõ ràng, khiến tôi đối diện với ánh nhìn ấy chỉ cảm thấy hai má bất giác nóng bừng lên.

Mẹ tôi nghe thấy tiếng động ngoài sân, mở cửa ra xem có chuyện gì.

Ánh mắt của bà dừng lại trên người tôi, sau đó di chuyển sang Phó Cảnh Xuyên.

Khi nhìn xuống tay chúng tôi đang đan vào nhau, dù bà đã từng trải qua nhiều việc lớn nhỏ, vẻ mặt vẫn như vừa bị sét đánh trúng:

“Ông Du này, ra đây một chút.”

So với mẹ, bố tôi có vẻ bình tĩnh hơn chút.

Sau khi vào nhà, tôi kể lại toàn bộ câu chuyện.

Khi mẹ tôi nghe đến những lời Lâm Tự Nam nói ở quán bar, người phụ nữ vốn luôn dịu dàng hiền lành của tôi bỗng buột miệng thốt ra một câu chửi:

“Cái đồ nhãi ranh đó, nhà họ Lâm dạy con kiểu gì vậy?”

Bố tôi không nói gì, nhưng nhìn sắc mặt có thể thấy ông đang rất giận.

Mẹ nhìn hai chúng tôi, hơi lo lắng:

“Hai đứa muốn tổ chức lễ cưới sau bảy ngày nữa, có vội quá không?”

Tôi ghé vào tai mẹ, thì thầm một câu.

“Vậy thì mẹ và bố sẽ nhanh chóng sửa lại thiệp mời, gửi cho bà con bạn bè nhé.”

Từ lúc chúng tôi vào nhà, bố tôi chưa nói câu nào.

Phó Cảnh Xuyên lấy ra một tài liệu, đặt lên bàn:

“Bác trai, đây là tám phần trăm cổ phần của Tập đoàn Phó Thị, đây là một trong những sính lễ cháu dành cho Hoan Hoan.”

Tặng nhà hay tiền mặt là điều bình thường trong giới này, nhưng hiếm ai tặng cổ phần.

Sắc mặt lạnh lùng của bố tôi cũng dịu đi phần nào.

Điều ông mong muốn chỉ là con gái mình được hạnh phúc và muốn thấy một thái độ chân thành.

7

Trong quán bar, Lâm Tự Nam ngồi uống rượu một cách khó chịu.

Mấy người bạn thân của anh nhìn nhau dò xét.

“Chuyện gì thế này?

Nghe nói chiều nay cậu gặp Du Hoan ở trung tâm thương mại, bộ dạng này chẳng lẽ là vì cô ấy?”

Lâm Tự Nam uống cạn một ly, giọng điệu gay gắt:

“Từ nay đừng nhắc đến Du Hoan trước mặt tôi, giữa tôi và cô ấy chấm dứt rồi.”

Lục Trạch nhận cuộc gọi:

“Cậu chắc chắn rằng cả chiều nay cô Du đều ở khách sạn chuẩn bị lễ cưới?”

“Đúng vậy, nhưng còn…”

Anh chưa kịp nói hết thì đã cúp máy, quay sang Lâm Tự Nam.

Khi nghe thấy hai từ “Du Hoan,” Lâm Tự Nam đặt ly rượu xuống, nhìn Lục Trạch.

Thấy biểu hiện của anh, Lục Trạch cười:

“Đúng như cậu đoán, Du Hoan nói hủy hôn chỉ là dọa cậu thôi.

Vừa rồi quản lý khách sạn gọi, nói thấy cô ấy ở đó cả buổi chiều lo liệu lễ cưới.”

“Tôi đã bảo mà, Du Hoan chỉ là kẻ theo đuôi, chẳng bao giờ rời được Tự Nam.”

“Nhưng chiều nay cô ấy tỏ thái độ khác hẳn, tôi thấy có gì đó không ổn.”

“Không có gì đâu, chỉ là cô ấy ngại, đợi Tự Nam chủ động làm lành thôi.”

“Này, Tự Nam, Du Hoan không giận cậu nữa rồi, đến ngày cưới đừng có làm chuyện gì ngu ngốc, cứ ngoan ngoãn mà đến, nếu không mọi chuyện sẽ chẳng thể dàn xếp được đâu.”

Lâm Tự Nam châm điếu thuốc, cười khẩy: “Ai nói tôi sẽ đến dự lễ cưới?”

“Thôi đi, nếu cậu thật sự không quan tâm đến cô ấy, thì đã chẳng ngồi đây uống rượu cả ngày thế này.”

“Tôi thấy cậu nên nhân cơ hội này cho cô ấy một lối thoát, giả vờ say rồi nhờ cô ấy đến đón đi.”

Lâm Tự Nam không từ chối, Lục Trạch hiểu ý, liền lấy điện thoại đặt vào tay anh.

“Nếu chị dâu vẫn chịu đi sắp xếp lễ cưới, chứng tỏ trong lòng cô ấy vẫn còn cậu.”

Lâm Tự Nam bấm số gọi, đầu dây bên kia lập tức phát ra âm thanh máy móc:

“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện đang bận.”

Anh nheo mắt lại.

Lục Trạch xoa xoa mũi: “Chờ lát nữa gọi lại lần nữa.”

Năm phút sau, Lâm Tự Nam gọi lại.

Vẫn là giọng nói ấy phát ra từ điện thoại.

Trong đám đông, ai đó nói đùa: “Lâm Tự Nam bị chặn số rồi kìa.”

Lâm Tự Nam cười lạnh, ném điện thoại xuống đất.

Lục Trạch vội vàng giải thích: “Có thể hôm đó Du Hoan giận quá nên chặn số anh, rồi quên bỏ chặn.

Hay để tôi gọi từ điện thoại của tôi xem sao.”

8

Buổi tối, Phó Cảnh Xuyên ngồi cùng uống rượu với bố tôi.

Bố tôi uống hơi nhiều, khoác vai Phó Cảnh Xuyên như thể bạn thân lâu năm.

Thấy điện thoại của Lục Trạch gọi đến, tôi liền bấm tắt máy.

Vài giây sau, điện thoại lại đổ chuông.

Tôi nhấc máy với vẻ không kiên nhẫn: “Có chuyện gì?”

Lục Trạch đưa điện thoại cho Lâm Tự Nam.

Giọng anh ta say khướt vang lên:

“Anh uống say rồi, đến quán bar đón anh.”

Tôi không cần nhìn cũng cảm nhận được ánh mắt ghen tuông đang đổ dồn về phía mình.

Tôi lạnh giọng đáp: “Tôi đã nói rất rõ ràng, chúng ta đã hủy hôn, không còn quan hệ gì nữa.”

Lâm Tự Nam bật cười:

“Em chẳng qua là giận cô gái kia thôi đúng không?

Anh đã cho cô ấy đi rồi.

Anh biết chiều nay em bận rộn lo liệu lễ cưới của chúng ta, giờ em đến đón anh, ngày mai anh sẽ cùng em sắp xếp.”

Tôi không khỏi ngao ngán: “Nếu đầu óc anh có vấn đề thì đi khám tâm thần đi, đừng làm phiền tôi nữa.”

Thấy tôi không đi theo ý mình, sắc mặt Lâm Tự Nam lập tức thay đổi:

“Du Hoan, em quá đáng lắm rồi.

Anh đã xin lỗi em, cô gái kia anh cũng xử lý rồi, nếu em thật sự không muốn cưới thì thôi!”

“Tôi nói mãi là không cưới nữa, anh không hiểu tiếng người à?”

“Được, được!

Anh đã cho em cơ hội, chính em không muốn, vậy thì lễ cưới bảy ngày tới hủy!”

Tôi lười tranh cãi với anh ta, lập tức cúp máy.

Nhân tiện, tôi cũng chặn luôn số của Lục Trạch.

Làm xong mọi thứ, tôi ngước lên và bắt gặp ánh mắt đầy ý cười của Phó Cảnh Xuyên.

Bên trong phòng VIP của quán bar, bầu không khí chết lặng.

Bạn bè của Lâm Tự Nam bắt đầu bàn tán:

“Du Hoan chắc điên rồi, Tự Nam đã chủ động gọi mà cô ấy vẫn giận dỗi?”

“Trước đây Du Hoan giận cũng không cần ai dỗ, tự cô ấy tự làm lành, lần này xem chừng là giận thật rồi.”

“Hay là mua bó hoa hồng rồi dỗ dành?”

Lâm Tự Nam ánh mắt tối sầm, giọng lạnh lùng:

“Không nghe thấy lời tôi vừa nói à?

Giữa tôi và Du Hoan không còn gì nữa, cô ấy sắp xếp xong lễ cưới cũng vô ích.”

Mấy người nhìn nhau, không ai dám lên tiếng.