Tôi đặt bút xuống, cố kìm nén cơn giận muốn giáng thêm cho anh một cái tát.
“Thẩm Tịch Xuyên, anh đang trách tôi sao?”
Tôi hít sâu một hơi, giọng đầy mỉa mai:
“Anh và Đồng Tụng Tụng vốn dĩ là một cặp trời sinh, về nước sống tốt với cô ta chẳng phải tốt hơn sao?”
“Hay là, việc thừa nhận mình là kẻ tệ bạc lại khó đến vậy?”
Nghe câu nói đó, anh ngẩng đầu lên, giọng đột nhiên cao vút:
“Không phải đâu, Hy Hy! Anh không phải loại người đó. Anh thật sự biết mình đã sai, anh hứa sẽ không bao giờ phạm phải nữa.”
“Hy Hy, em từng nói làm sai thì phải bị trừng phạt, anh nhận hình phạt này. Mỗi ngày, khi trời chưa sáng, anh đã đứng trước cửa nhà em. Đến khi trời tối, trăng lên, anh vẫn không rời đi. Nhưng ngay cả những ngày mưa lớn, em cũng không mở cửa cho anh vào ngồi một lát. Hy Hy, anh đã móc cả trái tim mình ra vì em rồi.”
“Đây là tình yêu sao?”
Tôi cầm quyển sách trên bàn ném thẳng vào mặt anh. Cạnh sách sắc nhọn làm trán anh rách một đường, máu tươi chảy xuống dọc theo khuôn mặt.
“Thẩm Tịch Xuyên, anh biết rõ điều này không phải tình yêu. Đây chỉ là cảm giác sợ hãi khi nhận ra sắp mất đi một người ngu ngốc từng yêu anh mà thôi.”
“Anh đang sợ hãi.”
Ánh mắt Thẩm Tịch Xuyên bỗng chốc tối sầm lại.
“Rõ ràng trước đây em đã tha thứ cho anh qua biết bao cuộc cãi vã và mâu thuẫn. Tại sao lần này lại không thể?”
“Thẩm Tịch Xuyên, tất cả những điều này là do anh tự chuốc lấy.”
Thời gian đầu khi vừa ra nước ngoài, tôi hận anh ta vô cùng. Nhưng sau này, khi tôi hoàn toàn đắm chìm vào công việc, mọi thứ dần trở nên nhẹ nhàng hơn.
Giờ đây, tự tay vạch lại vết thương cũ, tôi cũng không còn cảm thấy đau đớn hay khó chịu.
Tôi nhìn anh ta, khóe môi nhếch lên một nụ cười đầy mỉa mai.
“Chúng ta có thể không kết thúc, nhưng từ giờ trở đi, tôi sẽ không còn giữ sự chung thủy tuyệt đối và cũng không bao giờ dành 100% chân thành cho mối quan hệ này nữa. Anh có chấp nhận được không?”
Người anh run lên, đôi mắt anh tràn đầy sự bàng hoàng. Rồi anh lắc đầu, không thể kiềm chế được nước mắt, ôm mặt khóc nức nở.
“Thẩm Tịch Xuyên, điều kiện để tôi yêu anh, là anh cũng phải giữ lòng chung thủy tuyệt đối với tôi. Nếu không, anh không xứng để nói đến tình yêu với tôi.”
…
Nhà tôi nằm trên núi, giữa lưng chừng có một hồ nước trong xanh.
Tôi thích thả lỏng bản thân ở đó, đợi khi mặt trời gần lặn thì thong thả trở về trong làn gió mát.
Chỉ nửa giờ sau khi tôi và Thẩm Tịch Xuyên vừa cãi nhau, một ai đó bất ngờ đẩy mạnh tôi từ phía sau. Lực đẩy mạnh đến mức khiến tôi ngã nhào xuống dòng nước lạnh.
“Lâm Hy, lâu rồi không gặp.”
Đồng Tụng Tụng đứng ngược sáng, nửa khuôn mặt đỏ rực trong ánh hoàng hôn hiện lên vẻ dữ tợn.
“Tôi chờ cô ở đây gần ba ngày rồi, may mà tôi không bỏ cuộc.”
Ánh mặt trời mùa thu lặng lẽ nhảy múa trên mặt nước, lấp lánh.
Tôi cố với lấy ánh sáng đó, nhưng thứ tôi chạm vào chỉ là vài vốc nước lạnh tan ra trong tay.
“Tôi hận cô đến chết, Lâm Hy!”
“Chính cô đã khiến tôi mất đi đứa con. Cô lấy tư cách gì để sống tiếp?”
“Loại người như cô chỉ đáng để chết mà thôi!”
Nỗi sợ hãi chưa từng có ập đến như một cơn sóng dữ. Tôi chìm dần xuống, những ký ức vụn vỡ lại một lần nữa lướt qua tâm trí.
“Hy Hy!”
“Đừng sợ!”
Giữa cơn mơ hồ, tôi cảm nhận được ai đó nâng eo tôi lên và kéo tôi lên khỏi mặt nước.
“Hy Hy, tỉnh lại đi, đừng làm anh sợ.”
“Mau tỉnh lại!”
Tôi nôn ra một búng nước pha lẫn máu, đầu lưỡi tê rần trong khoang miệng ngập mùi tanh nồng ấm nóng.
Những giọt nước mắt tí tách rơi xuống mặt tôi. Thẩm Tịch Xuyên không nói một lời, chỉ ôm chặt tôi vào lòng. Hơi ấm từ cơ thể anh xuyên qua lớp vải, áp sát vào làn da tôi.
Một lúc lâu, tôi nghe giọng nói trầm thấp của anh, như thể nghẹn lại.
“Anh đã báo cảnh sát xử lý rồi.”
“Xin lỗi, Hy Hy, anh sẽ không bao giờ để em phải chịu tổn thương nữa.”
Nhiều năm về trước. Khi cả hai chúng tôi vẫn còn trẻ.
Vào những ngày cuối hè đầu thu còn nóng bức, anh mặc chiếc áo đồng phục xanh trắng cũng đã từng nói những lời y hệt như thế. Hình bóng đó quen thuộc đến mức làm tôi thoáng ngẩn người.
Ngược sáng, tôi chớp mắt, cảm giác như 15 năm qua đã quay ngược và dừng lại. Nhưng hiện tại, tôi chỉ bình tĩnh đẩy anh ra.
“Thẩm Tịch Xuyên, nếu không phải tại anh, tôi đã chẳng phải chịu những tai họa không đáng này.”
Ba tháng sau, Đồng Tụng Tụng bị áp giải lên tòa.
Cô ta trừng mắt, gầy gò đến mức biến dạng, cả người điên cuồng giãy giụa, còng tay vang lên những tiếng lanh canh.
“Thẩm Tịch Xuyên! Là anh trong buổi triển lãm hoa hồng đã uống say, tự bước vào phòng tôi. Cũng là anh nói tôi trông rất giống người yêu của anh.”
“Anh chỉ là một kẻ hèn nhát! Đêm trước ngày cưới còn quấn lấy tôi nhưng lại không dám thừa nhận rằng anh đã thay lòng.”
“Chiếc nhẫn cưới và lá thư mà Lâm Hy tự tay vứt đi, chính tôi đã nhặt lại và để dưới gối của anh. Nhưng anh thậm chí còn không dám mở ra xem.”
“Chậc, anh đã dơ bẩn rồi. Sẽ không còn ai yêu anh nữa.”
Anh hít sâu một hơi, như thể không còn cảm giác đau đớn, dùng tay bóp chặt tàn thuốc chưa cháy hết.
“Anh sẽ không làm phiền em nữa.”
“Hy Hy, anh thả em đi.”
Nói xong câu đó, Thẩm Tịch Xuyên ngã khuỵu xuống đất, đưa tay lên che miệng, cố nén tiếng nức nở. Cả người anh co giật, bất lực, cố gắng kiềm chế để nước mắt không rơi.
“Xin lỗi… xin lỗi.”
“Hy Hy, anh xin lỗi.”
“Đó là lỗi của anh, là anh tự chuốc lấy…”
Cho đến hôm nay, cuối cùng anh cũng hiểu ra mình đã sai ở đâu.
Nhưng đã quá muộn rồi.
Tôi quay lưng bước đi.
Thẩm Tịch Xuyên đột nhiên tiến lên một bước, anh chạm vào tay tôi nhưng lại sợ hãi buông ra, chuyển sang nắm lấy ống tay áo của tôi.
“Hy Hy, có thể ôm anh một lần không?”
“Xem như lời tạm biệt, chúng ta…”
“Đừng.”
Nỗi buồn lớn lao ập đến, không phải lúc nào cũng là khoảnh khắc tức thì.
Tôi lặng lẽ nhìn anh, nhìn thấy sự đối lập trong chúng tôi.
Một sắc đỏ nhàn nhạt như dòng nước dâng lên, từ từ lan đến khóe mắt anh, dập tắt ánh sáng trong đôi mắt ấy.
“Tôi thấy nó thật ghê tởm, không cần thiết.”
Toàn thân anh bỗng chốc trở nên bất động. Ban đầu lắc đầu, rồi lại gật đầu, nhưng cũng không nói thêm được một lời nào.
Cuối cùng, Thẩm Tịch Xuyên biến mất khỏi cuộc sống của tôi.
Mùa đông sắp đến, tôi trở về nước tham dự một buổi tiệc học thuật do thầy tổ chức.
Giữa những ly rượu chạm nhau, có người thở dài lên tiếng:
“Đúng là đời chẳng lường trước được. Lúc Hy Hy chia tay Thẩm Tịch Xuyên, tôi còn khuyên cô ấy mấy lần, nói rằng tìm đâu ra một người đàn ông tốt như thế. Không ngờ anh ta lại thành ra thế này.”
“Ai mà nghĩ được chứ? Một thiên tài như anh ta lại rơi vào cảnh phải bán hết tài sản, đúng là điên rồi.”
“Này Hy Bảo, cậu biết anh ta thế nào không? Lúc trước chẳng phải hai người rất thân thiết sao…”
Tôi vừa định lắc đầu. Từ lần gặp cuối cùng đó, tôi không nhận thêm bất kỳ tin tức gì về anh. Có lẽ anh đã thật sự hiểu ra.
Một người bạn cũ lập tức chen ngang:
“Nói gì thế, giờ khác rồi, làm sao Lâm Hy còn liên lạc với loại người như Thẩm Tịch Xuyên nữa.”
Tôi không đáp lời, cũng không tiết lộ lý do chúng tôi chia tay. Xem như để lại một chút thể diện cuối cùng cho đoạn quá khứ kết thúc không trọn vẹn này.
Khi buổi tiệc kết thúc, một tiếng chuông vang lên, tài khoản ngân hàng của tôi bỗng nhận được một khoản tiền lớn.
“Chào cô Lâm Hy, tôi là luật sư của anh Thẩm.”
“Tôi và anh ấy đã không còn liên quan gì nữa.”
Tôi vừa định ngắt máy thì người kia vội vàng nói:
“Anh ấy đã mất rồi.”
“Cô Lâm, Thẩm Tịch Xuyên đã mất.”
Không ai biết nguyên nhân cái chết của anh, chỉ biết rằng khi anh qua đời, trong tay còn cầm một bức thư. Phía dưới bức thư là chữ ký của anh ở tuổi 20. Trên sàn còn có một chiếc nhẫn cưới bị biến dạng.
Khi được đưa đến bệnh viện để giám định thì thi thể anh đã bắt đầu phân hủy. Pháp y đến điều tra chỉ nói ngắn gọn:
“Có thể là do bệnh tim tái phát.”
Trong nhà không có ai. Anh uống quá nhiều rượu, khi bệnh bộc phát thì không tìm được thuốc.
“Cô Lâm, trước khi mất, anh Thẩm đã làm thủ tục công chứng để để lại toàn bộ tài sản cho cô.”
“Khi chúng tôi sắp xếp di vật, phát hiện một bộ váy cưới, còn cả…”
“Không cần.”
Tôi lại lên tiếng cắt ngang:
“Hãy quyên góp đi, tôi không muốn bất cứ thứ gì.”
Amber nhắn tin cho tôi, nói rằng Đồng Tụng Tụng đã bị loại khỏi giới thiết kế, các công ty lớn cũng đồng loạt tuyên bố không bao giờ tuyển dụng cô ta. Dù có được giảm án ra ngoài, cuộc sống bên ngoài của cô ta chưa chắc đã tốt hơn trong tù.
Mọi chuyện cuối cùng cũng dần đi theo hướng tốt đẹp hơn.
Tạm biệt Amber, tôi trở lại nước A vào lúc nửa đêm.
Kim đồng hồ vẫn đang tích tắc chuyển động.
Đúng 12 giờ, tôi đánh dấu lên lịch một chiếc bánh sinh nhật hoạt hình.
Hôm nay là sinh nhật 30 tuổi của tôi.
Tôi mở điện thoại, nhận được một tin nhắn từ số lạ, gửi đúng thời điểm:
“Hy Hy, sinh nhật vui vẻ—mẹ yêu con.”
Đêm đông, ánh trăng mờ nhạt, chiếu rọi một màn cô quạnh trên mặt đất. Tôi uống một ngụm rượu mạnh, lặng lẽ chặn số điện thoại đó.
Không biết bà đã tốn bao nhiêu công sức để tìm được số mới của tôi. Nhưng điều đó chẳng còn liên quan gì đến tôi nữa.
Tuyết bắt đầu rơi.
Năm nay, tôi một mình ngắm tuyết, dưới ánh đèn đường vàng vọt, tuyết rơi giống như mưa.
Chỉ là năm nay sẽ không còn ai đứng giữa cơn bão tuyết, trao cho tôi một bông hồng tím.
Tiếng tuyết rơi bên ngoài mỗi lúc một lớn. Tôi tắt chiếc đèn trắng chói mắt, hòa mình vào bóng tối.
Cửa sổ khép hờ, hơi lạnh và hơi ẩm của tuyết len lỏi qua khe cửa, mang theo hương vị đặc trưng của mùa đông—một sự ngọt ngào và rét buốt.
Ba mươi tuổi, tôi tự chúc cho mình—
Dẫu cay đắng muôn phần nhưng vẫn mong ánh sáng chiếu rọi, tự do bay xa.
(Hết)