1
Vừa trở về nhà sau khi đi công tác hơn một tháng, còn chưa kịp thay đồng phục cảnh sát ra, thì tôi lại bị điều đi hộ tống một cô gái đến sở cảnh sát báo án, đi đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe.
Khi cầm thẻ khám bệnh đến quầy đóng viện phí, đột nhiên tôi cảm thấy chóng mặt, buồn nôn vô cớ.
Nhớ lại những biểu hiện bất thường của cơ thể gần đây, cùng với việc tháng này kinh nguyệt chưa tới, trong đầu tôi bỗng lóe lên hình ảnh khuôn mặt đẫm mồ hôi của Chu Dự vào cái đêm trước khi tôi đi công tác.
Sắp xếp ổn thỏa cho người báo án xong, tôi liền chạy đến khoa sản để kiểm tra.
Nhìn vào kết quả xét nghiệm ghi ba chữ “đã mang thai” đầu óc tôi trở nên trống rỗng, hoàn toàn không chú ý đến việc bác sĩ ban đầu khám cho tôi giờ đã thay thành người khác.
“Chắc chắn là có thai rồi sao?”
Tôi kinh ngạc hỏi lại, ánh mắt liếc thấy bác sĩ đối diện cũng đang cầm kết quả xét nghiệm lên xem, tay run rẩy còn hơn tôi.
Chưa kịp nghe câu trả lời, giọng nam quen thuộc vang lên từ phía sau tôi, “Hứa Viên.”
Tôi quay đầu lại, nhìn thấy Quan Vọng xách theo mấy túi trái cây lớn đứng ở cửa phòng khám.
Ba tháng không gặp, mái tóc dài rối bù trước kia của anh ấy giờ đây đã được cạo sạch sẽ, trông gọn gàng hơn hẳn.
Nhưng râu ria lởm chởm trên cằm lại khó che giấu sự sa sút của anh ấy.
Anh ấy như bám vào cọng rơm cứu mạng, chăm chăm nhìn tờ kết quả trong tay tôi, hỏi, “Lúc trước em dứt khoát chia tay anh như vậy là vì có em bé sao?”
Hả? Anh ấy tự biên tự diễn cho tôi một vở kịch mang con bỏ trốn sao?
“Anh sai rồi Viên Viên, chúng ta sinh con ra có được không? Con sẽ mang họ của anh.”
Tôi vừa định mở miệng, thì vị bác sĩ đang cúi đầu kê đơn bỗng hừ lạnh một tiếng, “Sao? Anh muốn con tôi gọi anhlà bố à?”
Tôi sững sờ vài giây, ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt xanh trong như pha lê của vị bác sĩ ngồi đối diện, kinh ngạc gọi lên, “Chu Dự?”
Vài ngày trước anh nhắn tin nói hôm nay anh nghỉ mà, sao lại ở bệnh viện?
Người bị gọi tên rất thản nhiên đáp một tiếng “ừ” nhưng giọng “ừ” này, nghe có chút oán hận vì vừa bị nhận ra.
Quan Vọng khó hiểu nhìn Chu Dự, lửa giận bốc lên, “Bác sĩ Chu, ý anh là gì?”
Chu Dự đặt bút xuống, ánh mắt lướt qua tôi và Quan Vọng, lạnh lùng nói, “Là nghĩa đen.”
“Viên Viên, em đừng dọa anh?”
Quan Vọng hoảng loạn muốn nắm tay tôi, Chu Dự lập tức đứng dậy chắn trước mặt tôi.
Quan Vọng đẩy anh, gào lên, “Mẹ kiếp, mày là cái quái gì?”
Chu Dự bất ngờ bị đẩy lùi, đôi mắt xanh như đóng băng, nắm chặt cổ áo Quan Vọng.
“Tao là cái gì?”
Chu Dự như một kẻ chiến thắng, chế giễu bên tai Quan Vọng, “Bản báo cáo ghi rằng Hứa Viên mang thai một tháng, một tháng trước, tôi và Hứa Viên đã kết hôn trên cơ sở tự nguyện và bình đẳng.”
“Quan Vọng, nghe nói anh là luật sư, thế nào là tự nguyện và bình đẳng, cần tôi giải thích cho anh nghe không?”
2
Ba tháng trước, bạn trai của tôi, người mà tôi đã tính đến chuyện hôn nhân, bị bắt gặp ngoại tình. Tôi lập tức chia tay.
Bố tôi sợ tôi một mình sẽ suy nghĩ lung tung, nên liên tục sắp xếp cho tôi đi xem mắt.
Tôi và Chu Dự đã gặp nhau qua buổi xem mắt đó.
Sau đó, bố tôi đột ngột bị bệnh và phải nhập viện. Tôi đang đi công tác không về được, lo lắng đến mức phát khóc.
Tôi lục tìm trong danh bạ, chỉ thấy Chu Dự là bác sĩ duy nhất mà tôi quen biết.
Ba giờ sáng tôi gọi cho anh, anh không hề tỏ ra khó chịu vì bị đánh thức, ngược lại còn nhẹ nhàng an ủi: “Không sao đâu, có anh đây.”
Công việc của Chu Dự còn bận rộn hơn tôi, nhưng trong nửa tháng bố tôi nằm viện, anh đã dành nhiều thời gian chăm sóc bố tôi hơn cả tôi.
Ban ngày, anh có thể phải mổ suốt cả ngày, nhưng tối đến vẫn kiên trì ở lại bệnh viện trông bố tôi.
Có lần, tôi làm thêm giờ nên đến bệnh viện muộn, từ xa đã thấy dáng người cao lớn của Chu Dự nằm co ro trên ghế dài ngoài phòng bệnh.
Tôi đắp áo khoác của mình lên cho anh, anh liền tỉnh dậy.
Anh đưa tay vuốt nhẹ lọn tóc rơi trên trán tôi, rồi kéo tay áo tôi nhõng nhẽo, “Em thương anh không?”
“Thương thì bù đắp cho anh đi.”
“Vậy bác sĩ Chu muốn bù đắp gì?”
Đôi mắt xanh của Chu Dự khẽ lay động, cuối cùng ánh nhìn dừng lại trên khuôn mặt tôi.
“Hiện tại anh có công việc ổn định, có nhà có xe, không hút thuốc không uống rượu, không có thói xấu.”
Anh nói từng từ một cách chậm rãi: “Hứa Viên, em có muốn thử kết hôn với anh không?”
Khi nói, giọng anh mang theo chút khàn khàn của người vừa ngủ dậy, nhưng mỗi từ thốt ra từ miệng anh đều nhẹ nhàng như những sợi tóc gãi vào tim tôi.
Đêm nhận giấy đăng ký kết hôn, tôi và Chu Dự về nhà.
Tôi và anh từ hành lang hôn nhau đến giường, đến bước cuối cùng, Chu Dự hỏi tôi có được không?
Tôi gật đầu, ôm lấy cổ anh.
Khi bóng tối và Chu Dự cùng hòa vào nhau, tôi nghĩ nếu kết hôn chỉ là tìm một người để cùng nhau sống qua ngày, thì ít nhất Chu Dự cũng chân thành hơn Quan Vọng.
……
Cô gái đến báo án có tâm trạng không ổn định, tôi phải ở bệnh viện với cô ấy cho đến khi gia đình cô ấy đến.
Chu Dự nhắn tin cho tôi, bảo khi xong việc thì đến văn phòng anh để cùng về nhà.
Tôi gặp bạn của Chu Dự, Tạ Gia Minh, ở hành lang.
Từ xa anh ấy đã trêu tôi: “Tôi tự hỏi sao hôm qua bác sĩ Chu lại tốt bụng đổi ca trực đêm với tôi, hóa ra là vì hôm nay cảnh sát Hứa về.”
Tôi lườm anh ấy, “Cái miệng của anh dẻo thật đấy.”
“Em không thấy cảnh Chu Dự sáng nay đâu, chúng tôi vừa xuống cầu thang bảo nhìn thấy em, cậu ta ngay lập tức chạy lên tìm em.”
Tạ Gia Minh vừa nói, vừa xuýt xoa, “Lần đầu tiên tôi thấy bác sĩ Chu điềm tĩnh của chúng tôi lại vội vàng như vậy.”
Anh ấy bỗng đổi giọng, nghi ngờ nhìn tôi, “À này, sáng sớm em đến khoa sản làm gì vậy?”
“Ờ, tôi…”
Tạ Gia Minh nhìn chằm chằm vào bụng tôi như chợt hiểu ra điều gì, bực bội chửi thề: “Mẹ kiếp, Chu Dự đúng là người nhanh nhẹn, cái gì cũng nhanh.”