Lục Thanh Vãn hơi nhíu mày, ngón tay dừng lại trên màn hình vài giây.

【Tạm thời tôi không có ý định về.】

Lần này, đối phương im lặng rất lâu. Khi cô chuẩn bị cất điện thoại đi, một tin nhắn mới lại bật lên:

【Ba mẹ rất lo cho em.】

Lục Thanh Vãn chợt nhớ đến gương mặt hiền hậu của cha mẹ Lâm, trong lòng thoáng dâng lên chút ấm áp. Vì thế, cô nghiêm túc nhắn lại:

【Xin hãy chuyển lời hỏi thăm của tôi đến bác trai bác gái. Tôi vẫn ổn, mong họ yên tâm.】

Gửi xong, cô chuyển điện thoại sang chế độ im lặng rồi bỏ vào túi.

Lâm Dật Chu nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, lông mày nhíu lại theo bản năng.

“Anh Lâm?” “Bác trai bác gái?”

Những cách xưng hô lịch sự đến mức xa cách này khiến lồng ngực anh nghẹn lại một cách khó hiểu.

“Dật Chu?”

Giọng nói làm nũng của Bùi Tuyết Vi kéo anh trở về thực tại, “Thức ăn nguội hết rồi, anh đang xem gì mà nhập tâm thế?”

Lâm Dật Chu khóa màn hình, nhàn nhạt đáp: “Việc công ty.”

Bùi Tuyết Vi bĩu môi: “Lại công việc… Anh nói tối nay sẽ đi với em cơ mà. Anh hứa sẽ giúp em xem địa điểm studio mới mà.”

Lâm Dật Chu ậm ừ cho qua, nhưng ánh mắt lại không ngừng liếc về phía điện thoại đặt trên bàn.
Tin nhắn của Lục Thanh Vãn lịch sự mà xa lạ, từng chữ như được tính toán kỹ lưỡng để giữ khoảng cách — khiến anh cảm thấy chưa từng… khó chịu đến thế.

Không đúng.

Theo như trước kia, Lục Thanh Vãn hẳn sẽ lập tức nhắn lại cả một đoạn dài, sẽ rụt rè hỏi thăm tình hình của anh, thậm chí vì nhận được tin nhắn của anh mà vui mừng khôn xiết…

Chứ không phải như bây giờ, cứ như đang miễn cưỡng ứng phó với một người xa lạ không mấy quan trọng.

“Dật Chu!” Bùi Tuyết Vi cao giọng, “Anh có đang nghe em nói gì không đấy?”

Lâm Dật Chu hoàn hồn lại: “Chuyện chọn địa điểm em tự quyết là được, nếu không đủ ngân sách thì nói anh.”

Lúc này Bùi Tuyết Vi mới nở nụ cười, bắt đầu hào hứng kể về kế hoạch của mình.

Lâm Dật Chu gật đầu theo thói quen, nhưng đầu óc đã phiêu dạt tận đâu.

Hai tuần sau, kết quả vòng sơ khảo cuộc thi thiết kế Melbourne được công bố, tác phẩm của Lục Thanh Vãn thành công lọt vào bán kết.

“Dì đã biết là con làm được mà!” Dì cô vui mừng ôm lấy cô, trong lời nói tràn đầy tự hào, “Tối nay chúng ta ra ngoài ăn mừng nhé!”

Lục Thanh Vãn mỉm cười gật đầu, khóe mắt liếc thấy màn hình điện thoại sáng lên – lại là một tin nhắn từ Lâm Dật Chu.

【Nghe nói em tham gia cuộc thi thiết kế ở Melbourne? Chúc mừng em.】

Cô có chút bất ngờ. Cuộc thi này quy mô không lớn, Lâm Dật Chu ở xa bên trong nước sao lại biết được?

【Cảm ơn anh.】 Cô trả lời ngắn gọn rồi tắt thông báo.

Vào ngày diễn ra vòng chung kết, Lục Thanh Vãn đứng trước tác phẩm của mình, trình bày với ban giám khảo về ý tưởng thiết kế.

Đó là một bộ sưu tập nội thất với đường nét đơn giản mượt mà, kết hợp giữa thủ công truyền thống và yếu tố hiện đại.

“Khúc chuyển này lấy cảm hứng từ đâu vậy?” Một vị giám khảo trong ban hỏi.

Lục Thanh Vãn nhìn đường cong đặc biệt ấy, chợt ngẩn ra: “Tôi… không nhớ rõ nữa. Có lẽ là một đoạn trong giấc mơ nào đó.”

Cô không biết, nguồn cảm hứng cho thiết kế này thật ra đến từ chiếc hộp nhạc mà năm xưa cô từng tặng Lâm Dật Chu – cũng là lần đầu tiên cô tự tay thiết kế một món đồ.

Hoa văn trên đó chính là đường cong ấy.

Chỉ là ký ức ấy, đã tan biến hoàn toàn sau ca phẫu thuật.

Kết quả cuộc thi khiến ai nấy đều bất ngờ — cô gái trẻ Lục Thanh Vãn lần đầu xuất hiện tại xứ người, lại giành được giải Vàng.

Khi tên cô được xướng lên, cả hội trường vang lên tiếng vỗ tay nồng nhiệt. Đại diện của nhiều studio thiết kế lập tức tiến đến, đưa danh thiếp ngỏ ý hợp tác.

“Cô Lục, tác phẩm của cô thật sự gây ấn tượng mạnh.”

Một người phụ nữ tóc bạc mỉm cười nói, “Tôi là người phụ trách Atelier Studio ở Sydney, không biết cô có hứng thú làm việc cùng chúng tôi không?”

Lục Thanh Vãn đang định trả lời thì điện thoại bất ngờ rung lên. Cô theo phản xạ nhìn qua – là cuộc gọi từ Lâm Dật Chu.

“Xin lỗi, tôi nghe điện thoại một chút.” Cô bước đến một góc yên tĩnh, bấm nút nghe.

“Thanh Vãn.” Giọng nói của Lâm Dật Chu vang lên qua ống nghe, trầm hơn trong ký ức, “Anh đã xem buổi phát sóng cuộc thi.”

Lục Thanh Vãn hơi kinh ngạc: “Cuộc thi này còn có livestream sao?”

Bên kia im lặng một lúc: “Anh nhờ người theo dõi.”

“Cảm ơn anh.”

Cô lịch sự đáp, “Nhưng hiện tại tôi hơi bận, nếu không có chuyện gì quan trọng…”

“Đợi đã.”

Lâm Dật Chu vội vàng ngắt lời, “Em… thật sự không định quay về nữa sao?”

Lục Thanh Vãn nhìn ánh nắng rực rỡ ngoài cửa sổ, và những đồng nghiệp mới, bạn bè mới đang chờ cô không xa, khóe môi khẽ nhếch lên.

“Vâng, anh Lâm. Tôi sống ở đây rất tốt.”

Đầu dây bên kia lại rơi vào im lặng, lâu đến mức Lục Thanh Vãn tưởng là bị mất tín hiệu.

“Anh hiểu rồi.”

Cuối cùng, giọng Lâm Dật Chu vang lên, mang theo một cảm xúc phức tạp mà cô không thể hiểu, “Chúc em mọi điều tốt lành.”

Cúp máy xong, Lục Thanh Vãn cất điện thoại vào túi, xoay người bước đến chỗ những người đồng nghiệp mới đang vẫy gọi.

Còn ở bên kia đại dương, Lâm Dật Chu đứng trước cửa sổ sát đất trong văn phòng, nhìn thành phố dần chìm vào bóng tối, lần đầu tiên rõ ràng nhận ra:

Cô gái từng luôn đi theo phía sau anh, trong mắt chỉ có mỗi mình anh – Lục Thanh Vãn – đã thật sự… không còn nữa.

Sáng thứ Bảy, Lục Thanh Vãn vừa pha xong một tách hồng trà, màn hình máy tính liền sáng lên với một yêu cầu gọi video.

Là bác trai bác gái nhà họ Lâm.

“Cháu chào bác trai, bác gái buổi sáng ạ.”

Cô chỉnh lại webcam, mỉm cười chào hỏi.

Ánh nắng từ cửa sổ phía sau chiếu vào khiến sắc mặt cô rạng rỡ hơn hẳn.

“Thanh Vãn à, bên đó thời tiết đẹp quá.” Giọng bác gái truyền qua loa, “Gần đây cháu lại gầy đi phải không?”

Lục Thanh Vãn đưa tay chạm má: “Không có đâu ạ, chắc là do góc quay thôi. Gần đây cháu ăn ngon lắm, dì còn bảo cháu béo ra nữa ấy.”

Bác trai ghé sát vào camera: “Chuyện cuộc thi thiết kế của cháu bọn bác đều nghe nói rồi, thật sự rất mừng cho cháu.”

“Cháu cảm ơn bác ạ.” Đôi mắt Lục Thanh Vãn cong như trăng lưỡi liềm.

Bác gái do dự một lúc, cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi: “Thanh Vãn, ở bên đó… cháu có gặp được chàng trai nào phù hợp chưa?”