Kiếp trước, tôi dùng những thủ đoạn nhơ bẩn ép Lục Tùng Văn chịu trách nhiệm, cưới tôi làm vợ.

Dựa vào vẻ quyến rũ trời sinh, tôi mê hoặc anh đến mức mất cả lý trí, không thể rời xa cơ thể tôi.

Tôi liên tục ngăn cản anh đi tìm cô thanh mai trúc mã.

Chỉ tiếc rằng, khi đó tôi không hiểu.

Dùng sắc để ép người, khi tình phai, ân nghĩa cũng dứt.

Chỉ một cuộc gọi ép cưới của cô thanh mai.

Anh chẳng nói hai lời, bỏ tôi một mình trên hòn đảo hoang cách xa hàng ngàn cây số.

Đêm đó, sóng thần cuồng loạn, hòn đảo bị nhấn chìm, tôi vĩnh viễn nằm lại nơi đáy biển.

Sau khi sống lại, tôi đang ngồi trên cơ bụng của anh.

May mắn thay, vẫn chưa gây ra sai lầm lớn.

“Xin lỗi, tôi ngủ nhầm người rồi, tôi lập tức biến ngay!”

Ánh mắt Lục Tùng Văn vụn vỡ, giọng anh run rẩy khàn khàn:

“Quý Vân Nhược, ngoài tôi ra, cô còn muốn ngủ với ai?”

1

Mắt cá chân mảnh khảnh của tôi bị anh siết chặt, hằn lên vết đỏ nhàn nhạt.

Cơ thể tôi muốn trốn thoát, nhưng bị anh giam cầm.

“Lục Tùng Văn, thả tôi ra!”

Anh làm ngơ, cánh tay mạnh mẽ kéo tôi về dưới thân.

“Quý Vân Nhược, chẳng phải cô bỏ thuốc tôi sao? Bây giờ lại chơi trò muốn bắt rồi buông?”

Khuôn mặt anh tối sầm, đôi môi mím chặt.

Đường quai hàm căng cứng, gân xanh trên cổ nổi lên, chất chứa sức mạnh khổng lồ, như thể giây tiếp theo sẽ nghiền nát tôi.

“Đau…” Tôi khẽ rên.

Nước mắt sinh lý trào ra từ khóe mắt.

Động tác của anh dịu lại, nhưng vẫn không có ý định buông tôi ra.

Những ngón tay thô ráp nhẹ nhàng lau khóe mắt tôi, ánh mắt anh tối mịt, giọng nói mang chút khàn khàn:

“Mặc hở hang thế này, chẳng phải để quyến rũ tôi sao? Hửm?”

Kiếp trước, làm bạn giường của anh suốt bảy năm, tôi tất nhiên hiểu cơ thể anh căng cứng đến mức sắp không chịu nổi.

Bất cứ lúc nào, anh cũng có thể bộc phát thú tính, nuốt chửng tôi sạch sẽ.

Và rồi, sẽ có một người bạn thời trung học bất ngờ xông vào nhìn thấy.

Lục Tùng Văn buộc phải đính hôn với tôi.

Sau đó, để chiếm được trái tim anh, tôi chỉ biết lấy nhan sắc và thân hình của mình làm mồi nhử, nghĩ đủ cách khiến anh mê đắm.

Nhưng anh mãi lạnh nhạt, chần chừ không chịu cưới tôi.

Nghĩ đến kiếp trước, cảm giác nghẹt thở khi nước biển lạnh lẽo tràn vào cổ họng, tôi run rẩy toàn thân, sống lưng lạnh toát.

Tình yêu mù quáng của kiếp trước đã bị nước biển nhấn chìm!

Tôi tuyệt đối sẽ không lặp lại vết xe đổ.

Tôi chống hai tay cố đẩy anh ra, gấp gáp giải thích: “Xin lỗi, Lục Tùng Văn, tôi ngủ nhầm người rồi. Anh buông tay, tôi lập tức đi ngay!”

Nghe những lời tôi nói, ánh mắt Lục Tùng Văn thoáng lay động, nhưng nhanh chóng trở lại bình tĩnh.

Anh cúi người, hơi thở nóng hổi phả lên môi tôi, giọng anh cất lên, pha chút giễu cợt:

“Quý Vân Nhược, ngoài tôi ra, cô còn muốn ngủ với ai?”

“……”

Từ khi tôi theo đuổi Lục Tùng Văn một cách mù quáng từ năm nhất cấp ba, cả trường đều biết.

Mọi người xem tôi như một trò cười, trở thành đề tài trà dư tửu hậu.

Trong hoàn cảnh đó, ngoài anh ra, tôi còn có thể ngủ với ai?

Khi tôi đang cố nghĩ ra một cái tên.

Cánh cửa phòng bỗng bị gõ vang.

Một giọng nói nhẹ nhàng, lạnh lẽo vang lên:

“Lục Tùng Văn, anh có trong đó không?”

Là Quý Vân Nguyệt.

Cô em gái cùng cha khác mẹ của tôi, cũng là thanh mai trúc mã của Lục Tùng Văn.

Người anh luôn khắc ghi trong lòng, “bạch nguyệt quang” của anh.

Kiếp trước, sau khi Lục Tùng Văn đính hôn với tôi, anh vẫn dây dưa không dứt với Quý Vân Nguyệt.

Đêm khuya, chỉ cần cô ấy gọi điện nói sợ sấm sét, anh sẵn sàng lái xe vài tiếng để đến bên cô ấy.

Khi đó, vì quá si mê anh, tôi đã chọn cách ngu ngốc nhất.

Mỗi lần thấy anh cầm chìa khóa xe chuẩn bị rời đi, tôi sẽ cởi váy, từ phía sau ôm chặt anh, cầu xin anh thương tôi.

Cách này luôn hiệu quả.

Cho đến chuyến đi trăng mật đó, khi Quý Vân Nguyệt nói rằng gia đình ép cô ấy lấy người mình không thích, và cô ấy quyết định lấy cái chết để phản kháng.

Cuối cùng, anh vẫn bỏ rơi tôi.

“Lục Tùng Văn, anh có trong phòng không? Lớp trưởng đi lấy thẻ phòng, lát nữa sẽ quay lại.”

Khác với vẻ quyến rũ bẩm sinh của tôi, Quý Vân Nguyệt luôn giống ánh trăng trong trẻo giữa mây trời, tính cách lạnh lùng, giọng nói cũng pha chút yếu đuối và hờ hững.

Kiểu con gái khiến đàn ông nghe thấy là muốn sinh lòng bảo vệ.

Còn khi động tình, Lục Tùng Văn từng thì thầm bên cổ tôi:

“Vân Nhược, sự quyến rũ của em luôn kích thích bản năng muốn thống trị trong anh, khiến anh không kiềm chế được mà làm em đau, làm em khóc…”

Bạn thân của anh từng nói:

“Quý Vân Nguyệt là kiểu con gái có thể cưới về làm vợ. Còn Quý Vân Nhược thì chơi thì được, cưới thì thôi đi!”

Kiếp trước, vì Quý Vân Nguyệt luôn giữ thái độ lạnh nhạt với mọi thứ, kể cả với Lục Tùng Văn.

Tôi không nhận ra anh và cô ấy “chàng có ý, thiếp có tình”.

Tôi chen ngang, phá hoại đôi tình nhân này.

Cuối cùng, còn mất luôn mạng sống của mình.

Kiếp này, cứ để mọi thứ quay về quỹ đạo vốn có.

Cơ thể của Lục Tùng Văn ngày càng nóng rực, ánh mắt cũng dần mơ màng.

Môi anh rơi trên xương quai xanh của tôi, như những giọt mưa nóng bỏng.

“Lục Tùng Văn, tỉnh táo lại đi! Tôi không phải Quý Vân Nguyệt! Thả tôi ra!”

Anh có vẻ bực bội, không muốn nghe tôi nói, liền cắn mạnh môi tôi, chặn mọi lời nói của tôi.

Trong cơn tuyệt vọng, tôi co chân phải, đá thẳng vào hạ bộ của anh…

2

“Quý Vân Nhược, em dám đi, tôi giết em!”

Lục Tùng Văn cúi gập người, giận dữ gào lên sau lưng tôi.

Tôi khựng lại một chút, rồi nhảy ra khỏi cửa sổ.

Không đi mới chết!

Tôi tìm lớp trưởng, bảo cô ấy đưa thẻ phòng cho Quý Vân Nguyệt rồi rời đi.

Tạo cơ hội để hai người họ ở bên nhau.

Nếu Quý Vân Nguyệt không nỡ đẩy anh ra, đêm nay chắc chắn sẽ “gạo nấu thành cơm”.

Khi đó, bố tôi sẽ đứng ra đòi công bằng cho cô ấy, bắt anh cưới cô ấy.

Đến lúc đó, có lẽ Lục Tùng Văn sẽ cảm ơn tôi.

Biết đâu tôi còn nhân cơ hội thoát khỏi sự kiểm soát của nhà họ Quý.

Sau khi sắp xếp mọi thứ ổn thỏa, tôi ung dung quay về phòng tiệc cảm ơn thầy cô.

Hôm nay là ngày đầu tiên tra điểm thi đại học.

Kiếp trước, Lục Tùng Văn và Quý Vân Nguyệt đều là học bá, cùng thi đỗ vào Đại học Kinh Đô.

Còn tôi, vì muốn học chung trường với Lục Tùng Văn, đã thức trắng nhiều đêm, cuối cùng cũng nâng điểm số lên đáng kể.

Nhờ thêm điểm cộng từ năng khiếu múa, tôi vừa đủ đỗ vào chuyên ngành múa của Đại học Kinh Đô.

Mùa hè đó, tôi và Lục Tùng Văn đã đính hôn.

Khi vào đại học, nhà họ Lục mua cho chúng tôi một căn hộ gần trường để tiện sinh hoạt.

Tôi dành hết tâm trí để tạo nên một “chốn về” dịu dàng cho Lục Tùng Văn, mà không hề nghiêm túc với việc học của bản thân.

Còn Quý Vân Nguyệt vẫn giữ vững hình tượng học bá lạnh lùng, trở thành nốt ruồi son vĩnh viễn trong tim anh.

Tôi quay lại phòng tiệc, vừa ngồi xuống, cô chủ nhiệm đã chủ động nâng ly chúc mừng:

“Quý Vân Nhược, chúc mừng em nhé! Cuối cùng cũng toại nguyện được học cùng trường với Lục Tùng Văn rồi. Trong mắt cô, em là một đứa trẻ dũng cảm, dám nỗ lực vì người mình yêu. Nhưng cô, với tư cách là người từng trải, vẫn muốn khuyên em một câu: Dũng cảm theo đuổi tình yêu thì tốt, nhưng đừng quên hoàn thiện bản thân, hãy luôn là một cô gái tỉnh táo và độc lập.”

Tôi cầm ly rượu, đôi mắt chợt nhòe đi.

Sống lại một lần, tôi mới hiểu câu nói của cô thấm thía đến nhường nào.

Chỉ tiếc kiếp trước, tôi không có cơ hội nghe được.

Dù có nghe, tôi cũng không lĩnh hội được hàm ý sâu xa trong đó.

Lần này, ông trời đã cho tôi một cơ hội, tôi nhất định không phụ kỳ vọng của cô.

“Cảm ơn cô, em sẽ ghi nhớ lời cô dạy.”

Cảm xúc của tôi còn chưa kịp ổn định, thì lớp trưởng bất ngờ chạy vào phòng, ghé tai tôi thì thầm:

“Tôi đưa chìa khóa cho Quý Vân Nguyệt rồi đi, nhưng Lục Tùng Văn lại gọi xe cấp cứu.”

“?” Tôi cau mày khó hiểu.

Lục Tùng Văn bị ngốc sao? Cơ hội tốt thế mà không biết nắm lấy.

Lớp trưởng là một cô gái thích hóng hớt, lập tức kéo tôi đến căn phòng bên cạnh để nghe trộm.

“Choang.”

Là tiếng ly nước rơi xuống đất vỡ tan, xem ra Lục Tùng Văn bắt đầu mất kiểm soát rồi.

Tiếp đó là giọng nói yếu ớt của Quý Vân Nguyệt:

“Tùng Văn, em đồng ý! Em cầu xin anh đừng tự dằn vặt bản thân nữa, em nhìn mà đau lòng.”

Lục Tùng Văn khó khăn mở lời:

“Vân Nguyệt, tránh xa anh ra.”

Quý Vân Nguyệt lao đến ôm chặt lấy anh:

“Tại sao? Tùng Văn, em không cần anh chịu trách nhiệm, em chỉ không nỡ nhìn anh đau khổ.”

Lục Tùng Văn nhẫn tâm đẩy cô ra:

“Vân Nguyệt, cầu xin em đừng lại gần, anh bây giờ không tỉnh táo, anh không muốn làm tổn thương em.”

Tôi khẽ cười chua chát.

Thì ra là vậy.

Bảo sao người ta nói, tình yêu là bàn tay muốn chạm vào nhưng lại rụt về.

Vì không yêu, nên kiếp trước, Lục Tùng Văn không do dự đè tôi xuống, mặc kệ tôi cầu xin, anh vẫn nhẫn tâm giày vò tôi hết lần này đến lần khác.

Suýt chút nữa khiến tôi mắc chứng ám ảnh tâm lý.

Nhưng khi đổi lại là người anh yêu, Quý Vân Nguyệt.

Dù khó chịu đến mức gần như ngất đi, anh vẫn cố gắng giữ tỉnh táo, vì không nỡ chạm vào cô ấy.

Nhân viên y tế đã lên lầu, đang đi về phía căn phòng.

Tôi kéo lớp trưởng rời đi.

Tôi chắc chắn, bản thân đã không còn yêu Lục Tùng Văn nữa.

Nhưng khi nhìn thấy thái độ của anh với Quý Vân Nguyệt, ngực tôi như bị đè nén bởi một tảng đá.

Khó thở đến nghẹn ngào.

Đây có lẽ là cảm giác trống rỗng khi không được yêu.