“Thi Thi… xin lỗi em.”
Tôi nhìn ông, nhớ lại người cộng sự từng đầy nhiệt huyết ấy, nhớ lại người anh trai từng chạy đôn chạy đáo vì em gái.
Trong lòng chỉ còn một tiếng thở dài.
“Chuyện qua rồi.” – tôi nói.
Ông nói, ông muốn đến sống trong một ngôi chùa, để kết thúc phần đời còn lại.
Vì em gái. Cũng vì chính bản thân ông.
Tôi không khuyên can.
Vì ai cũng phải tự mình trả giá cho lựa chọn của mình.
9
Kỳ nghỉ kết thúc, tôi trở lại công ty.
Dưới sự lãnh đạo của CEO mới Hứa Tình, công ty phát triển mạnh mẽ hơn bao giờ hết, tràn đầy sinh khí.
Tôi rút khỏi những công việc quản trị rườm rà, bắt đầu tập trung vào thứ mà tôi yêu thích hơn: nghiên cứu sản phẩm và chiến lược phát triển.
Chúng tôi triển khai một dự án từ thiện mới, gọi là “Kế hoạch Kim Tệ”.
Nhưng lần này, phần thưởng không dành cho việc sinh con, mà là dành cho sự chính trực.
Mỗi năm, chúng tôi sẽ chọn ra một nhân viên trung thực nhất, và trao tặng phần thưởng là một thỏi vàng 200 gram.
Chương trình này tạo nên tiếng vang lớn trong xã hội.
Rất nhiều người nói, chúng tôi đang dùng vàng thật để tái dựng lại phẩm chất quý giá nhất đang dần hiếm hoi của thời đại này.
Một tạp chí tài chính lớn đã mời tôi phỏng vấn độc quyền một lần nữa.
Người dẫn chương trình hỏi:
“Cô Lương, sau biến cố tưởng chừng hủy hoại tất cả, điều cô ngộ ra lớn nhất là gì?”
Tôi nghĩ một lúc, rồi trả lời:
“Điều tôi ngộ ra là… quy tắc có thể lạnh lùng, nhưng lòng người thì có thể ấm áp.”
“Một doanh nghiệp tốt, không chỉ cần có bộ giáp cứng rắn, mà còn cần một trái tim mềm mại bên trong.”
“Bộ giáp là để chống lại sự ác ý và bất công từ bên ngoài.”
“Còn trái tim bên trong… là để gìn giữ sự lương thiện và ngay thẳng bên trong chúng ta.”
“Chúng ta không thể vì sợ bị lừa, mà thôi không tin tưởng.”
“Cũng không thể vì một lần bị phản bội, mà phủ định tất cả những điều đáng gìn giữ.”
“Cơn bão năm ấy, giống như một trận đại hỏa, thiêu rụi hết những cành khô lá úa của công ty.”
“Nhưng cũng chính nhờ đó… phần thực sự có sức sống, được hồi sinh.”
Sau khi chương trình được phát sóng, bố mẹ tôi gọi điện cho tôi.
Lần này, không còn trách mắng, cũng không còn oán trách.
Bố tôi im lặng rất lâu ở đầu dây bên kia, rồi nói: “Con gái… bố tự hào về con.”
Mẹ tôi ở bên cạnh thì khe khẽ nói: Có thời gian thì về nhà ăn cơm nhé.”
Tôi cầm điện thoại, khóe mắt hơi ươn ướt.
Thì ra, sự hòa giải thật sự, không phải là quên đi… mà là hiểu được.
Một buổi chiều thứ sáu, tôi không làm thêm giờ.
Tôi đứng trước cửa kính sát sàn của văn phòng, nhìn dòng xe tấp nập bên dưới.
Ánh hoàng hôn cuối ngày đổ xuống từng gương mặt trẻ đang nỗ lực làm việc.
Hứa Tình đang trong phòng họp, tràn đầy nhiệt huyết đào tạo nhân viên mới.
Vài đồng nghiệp bên bộ phận kỹ thuật thì tranh cãi đỏ mặt vì một bài toán khó, nhưng trong mắt họ đều lấp lánh ánh sáng.
Mọi thứ… đều tràn đầy hi vọng.
Điện thoại tôi rung lên, là tin nhắn từ cô bạn thân.
Tối nay chỗ cũ nhé, mừng cậu tái sinh! Không say không về!
Tôi mỉm cười, nhắn lại:
Được.
Tôi tắt điện thoại, nhìn ra ngoài — vạn ánh đèn sáng rực trong đêm.
Trong lòng, bình yên đến lạ.
Tôi biết, quãng thời gian tồi tệ nhất đã đi qua.
Và điều tốt đẹp nhất… mới chỉ vừa bắt đầu.
Thỏi vàng ấy, cuối cùng đã hoàn thành sứ mệnh của nó theo một cách mà tôi chưa từng nghĩ đến.
Nó không trở thành tài sản riêng của ai.
Mà trở thành một biểu tượng của tinh thần.
Nó soi sáng những góc khuất của lòng người,
Và rèn giũa nên những điều còn quý giá hơn cả vàng.
【Toàn văn hoàn】