Dưới tài khoản TikTok của cô ta, bình luận vượt quá vạn lượt:

“Khi ngồi máy may nhớ khâu thẳng hàng nha, dù gì cũng có OCD mà.”

“Đây mới là ‘chỉnh đốn công sở’ thật sự — tự chỉnh mình vào tù luôn, hài.”

“Dụ cả sếp để chuyển tiền công ty, đúng là tài không đợi tuổi.”

“Tội nghiệp chị tổng giám đốc tài vụ, gặp phải đồng nghiệp mù luật kiểu này, quá xui xẻo.”

Tôi tắt hết phần bình luận, không nhìn nữa.

Tha thứ hay không, giờ cũng chẳng còn ý nghĩa.

Tôi giao toàn bộ thư đe dọa cho luật sư.

“Khởi kiện.”

Tôi nói.

“Tất cả những ai bịa đặt, vu khống, mắng chửi — không chừa một ai.”

Dù có phải bỏ ra toàn bộ số tiền tôi tích góp bao năm qua.

Tôi cũng phải để Tống Mật hiểu:

Internet không phải vùng đất vô pháp.

Thích nổi tiếng đúng không?

Vậy thì… tôi sẽ giúp cô ta nổi tiếng đến cùng.

10

Phiên tòa đầu tiên.

Trong phòng xử, hệ thống sưởi mở khá mạnh, vậy mà tay tôi vẫn lạnh buốt.

Tôi ngồi ở ghế nhân chứng.

Đối diện là Trương Kiến Quốc và Tống Mật trong áo tù màu cam.

Trương Kiến Quốc trông già đi hẳn.

Hai bên tóc mai đã bạc trắng, ánh mắt trốn tránh.

Tống Mật không trang điểm, mặt trắng bệch, mắt sưng vù.

Lúc nhìn thấy tôi, môi cô ta mấp máy,

nhưng tôi không hiểu cô ta đang nói gì.

Luật sư của Trương Kiến Quốc cố gắng biện hộ:

“Thân chủ tôi không biết việc chuyển tài sản là phi pháp.”

“Mọi thủ tục đều do Tống Mật xử lý, ông ấy chỉ ký tên vì tin tưởng nhân viên.”

Tống Mật nghe xong, lập tức đứng phắt dậy giữa vành móng ngựa:

“Ông nói láo!”

“Hai con dấu công ty đều ở trong túi ông, chính tay ông đưa cho tôi!”

“Ông còn nói chỉ cần chuyển được tiền ra ngoài, chúng ta sẽ sang Úc dưỡng già!”

Thẩm phán gõ búa:

“Bị cáo, giữ trật tự tại tòa.”

Tống Mật ngồi sụp xuống, hai tay che mặt, bật khóc:

“tôi thật sự không biết đó là tội phạm…”

“tôi cứ tưởng đó là phúc lợi công ty, ông chủ nói là thưởng cho tôi…”

Tôi bước lên bục phát biểu.

Mở slide tôi đã chuẩn bị.

Từng khoản chuyển khoản được phân tích rõ ràng.

Mỗi dòng tiền đều có chỉ thị riêng từ Trương Kiến Quốc.

Mỗi chứng từ bị xé là một khoản chi không thể công khai.

“Thưa quý toà.”

Tôi nhìn về phía Tống Mật.

“Bị cáo Tống Mật, khi tham gia khóa đào tạo đầu vào, đã tự tay ký vào cam kết bảo mật tài vụ và cẩm nang tuân thủ.”

“Ngay điều đầu tiên trong đó ghi rõ: Cấm tự ý sửa đổi, xóa, hủy chứng từ kế toán.”

“Cái gọi là ‘OCD’, chỉ là vỏ bọc cho chuỗi hành vi vi phạm nghiêm trọng.”

Luật sư của Tống Mật cố vớt vát:

“Bà Vương, có phải vì thù oán cá nhân mà quá trình thu thập bằng chứng của bà có thiên vị?”

“Bà từng giam giữ trái phép cô Tống trong văn phòng — đó là hành vi trả đũa đúng không?”

Tôi bình tĩnh nhìn ông ta.

“Đó là để bảo vệ chứng từ gốc.”

“Theo Luật Kế Toán, khi phát hiện nguy cơ nghiêm trọng, nhân viên có quyền phong toả hiện trường.”

Tôi nhìn sang Trương Kiến Quốc.

“Tôi từng ba năm liên tiếp đạt danh hiệu nhân viên xuất sắc của công ty.”

“Tôi không thù hận ai — nhưng tôi kính trọng pháp luật.”

Luật sư không nói được gì nữa.

Trương Kiến Quốc cúi gằm, không nhìn ai.

Tống Mật bắt đầu lẩm bẩm:

“Chỉ là ba hào thôi mà…”

“Sao lại thành ra như vậy…”

“tôi chỉ muốn nổi tiếng… tôi chỉ muốn được mọi người thích…”

Tôi rời khỏi toà án.

Ánh nắng giữa trưa chói chang.

Tổng giám đốc Lâm đứng chờ ngoài cổng.

“Bọn họ đang muốn xin tạm hoãn thi hành án vì lý do sức khoẻ.”

Chị cười lạnh:

“Tôi đã mua hết các chủ nợ của chúng rồi.”

“Tiếp theo, là cả chục vụ kiện dân sự đang chờ bọn chúng.”

“Tôi muốn ngay cả trong tù, bọn họ cũng nếm được mùi vị nợ nần.”

Tôi ngẩng đầu nhìn trời.

Là ánh mặt trời đúng vào giờ ngọ.

Công lý có thể đến muộn, nhưng nó sẽ đến.

11

Ngày nhận được bản án chính thức,

tôi xin nghỉ phép.

Tôi ngồi trên ban công nhà, đọc từng trang dày cộp của bản án.