02
Nạn nhân tên là Triệu Hồng, nhưng đó chỉ là cái tên hiện tại của cô ấy. Trong ký ức của tôi, cô gái tên là Hoàng Hiểu Phi.
Mười ba năm trước, khi tôi mới tham gia công tác, tôi sống ở ngay cạnh nhà Hoàng Hiểu Phi. Là cảnh sát mới duy nhất của đội hình sự khu Đông Thành, những ngày đầu tiên không hề dễ dàng. Trong năm đầu tiên nhận nhiệm vụ, khu vực tôi phụ trách loạn như thể ngày tận thế.
Lần đầu tiên gặp thầy, ông ấy ném cho tôi một đống hồ sơ vụ án.
“Một tuần trước xảy ra vụ án, con gái một gia đình mất tích, bây giờ cậu dẫn người qua đó một chuyến.”
Thầy để lại câu nói như thế rồi quay vào phòng thẩm vấn. Đây là vụ án đầu tiên tôi tiếp nhận ở khu Đông Thành, và nạn nhân sống ngay đối diện nhà tôi. Trong ấn tượng, Hoàng Hiểu Phi có khuôn mặt búp bê, ngũ quan tuy không sắc sảo nhưng nét mặt rất dịu dàng.
Hoàng Hiểu Phi tính cách hướng nội, nói chuyện nhẹ nhàng, khi giao tiếp với người khác luôn mang chút dè dặt. Nhưng cô gái hiền lành không bao giờ gây sự này, mấy ngày trước đi chơi với bạn học xong thì không về nhà nữa. Lần cuối cùng chúng tôi thấy Hoàng Hiểu Phi là hình ảnh từ camera giám sát bên đường, chụp lại bóng dáng cô ấy.
Trong hình, cô đang bước nhanh vào một con hẻm hẹp, và trong bóng tối của con hẻm, mơ hồ có thể thấy một ông lão lưng còng, nửa ngồi nửa đứng bên đường, khẽ vẫy tay về phía Hoàng Hiểu Phi.
Ông lão đội một chiếc mũ beret kiểu cũ, vành mũ che gần hết khuôn mặt, không nhìn rõ mặt mũi. Tôi đã thực hiện nhiều cuộc điều tra và phỏng vấn, nhưng không ai ở khu vực xảy ra vụ án, cũng như bạn bè, cha mẹ của Hoàng Hiểu Phi, nhận ra ông lão đó. Ông ta lợi dụng lòng tốt của Hoàng Hiểu Phi, lấy cớ cần giúp đỡ để lừa cô vào con hẻm chật chội đó.
Trong con hẻm không có camera, Hoàng Hiểu Phi đi vào rồi biến mất. Từ đó trở đi, tôi không bao giờ tìm thấy dấu vết của Hoàng Hiểu Phi nữa. Vụ án này trở thành nỗi day dứt trong lòng tôi, thậm chí khiến tôi phải chuyển khỏi căn nhà sát cạnh bố mẹ cô ấy. Mỗi khi thấy nét mặt buồn bã của hai ông bà, tôi luôn không khỏi tự hỏi.
Nếu năm đó đường phố có thêm vài chiếc camera, nếu vụ án được xử lý ngay từ đầu, nếu điều tra vụ mất tích này là một cảnh sát giàu kinh nghiệm hơn, liệu số phận của Hoàng Hiểu Phi có thay đổi không?
Nhưng, hiện thực không có chữ “nếu”.
Mẹ của Hoàng Hiểu Phi, bà Lưu Vân, khi nhìn thấy tôi, câu nói đầu tiên thoát ra từ miệng bà vẫn giống hệt như khi bà báo án năm xưa.
“Phi Phi có phải… đã gặp nạn rồi không?”
Mười ba năm trước, tôi nhìn người mẹ trung niên đầy lo lắng, lúng túng an ủi bà đừng bi quan tuyệt vọng.
“Không có tin tức gì tức là tin tốt nhất, Hiểu Phi chắc chắn vẫn còn sống!”
Mười ba năm nay, Lưu Vân đã từ bỏ gia đình, từ bỏ công việc, thậm chí từ bỏ họ hàng bạn bè, nhưng bà chưa bao giờ từ bỏ việc tìm kiếm Hoàng Hiểu Phi.
Bây giờ gặp lại, Lưu Vân đã là một bà lão tóc bạc.
Nhưng việc tôi phải làm, lại chính là dập tắt chút hy vọng cuối cùng trong lòng bà.
Trong khoảnh khắc này, tôi cảm thấy mình còn tàn nhẫn hơn cả hung thủ.