“Lâm Duệ, tôi nhớ không nhầm thì chính miệng anh bảo tôi cút, cũng chính anh đòi ly hôn.”

“Giờ anh làm ra vẻ thế này là để làm gì?”

“Anh nói lương mấy công ty khác trả cho tôi, thì ra anh cũng biết tôi là người có giá trị, vậy sao năm năm qua mỗi tháng chỉ cho tôi năm trăm?”

“Anh thật sự yêu tôi, hay là biết tôi là tiểu thư nhà họ Vãn nên mới thèm tiền của tôi?”

Nghe tôi nói vậy, nước mắt Lâm Duệ lăn dài, vẻ mặt không thể tin nổi.

“Sao em lại nghĩ anh như vậy? Trong mắt em, anh là loại người tham tiền thế à?”

“Sao em có thể nghi ngờ tình yêu anh dành cho em?!”

“Anh hiểu rồi, nhất định là em vẫn còn giận đúng không, anh sẽ tìm người, anh cho người nhốt Cố Tương lại cả đời, tuyệt đối không để cô ta xuất hiện nữa!”

Nghe đến đây, tôi bật cười.

“Lâm Duệ, đến giờ mà anh còn đổ lỗi cho người khác.”

“Đúng, Cố Tương lừa anh, nhưng chẳng phải là vì anh dung túng cô ta trước, cô ta mới dám tác oai tác quái trước mặt tôi sao?”

“Chẳng lẽ cô ta có thể lừa anh ôm ấp, nắm tay, hôn hít, còn lừa anh mua quần lót ren gợi cảm cho cô ta à?!”

Trước đây tôi chưa từng lớn tiếng với Lâm Duệ, dù bị uất ức thế nào cũng chỉ âm thầm chịu đựng, chính điều đó mới khiến anh ta trở nên như vậy.

Tôi hít sâu một hơi, chỉ tay về phía cổng cục dân chính, ánh mắt bình tĩnh.

“Tôi đã cho anh quá nhiều cơ hội, ngay cả hôm đến xin ly hôn, nếu khi đó anh dỗ dành tôi một chút, tôi có lẽ đã quay đầu.”

“Tôi từng rất yêu anh, là do anh không biết trân trọng.”

“Giờ mỗi ngày tôi đều sống rất nhẹ nhõm, sau này cũng sẽ không quay lại thành phố A nữa, lát nữa xong thủ tục, làm ơn đừng tìm kiếm tôi nữa.”

“Lâm Duệ, anh như vậy thật đáng xấu hổ.”

Vừa dứt lời, tôi đã thấy từ xa Tống Cẩm Niên xách ly trà sữa đi đến, liền ra hiệu cho Lâm Duệ tranh thủ thời gian.

Anh ta lại như phát điên, nhìn theo ánh mắt tôi rồi lao về phía Tống Cẩm Niên.

“Tôi biết mà! Văn Huệ sao có thể không yêu tôi, chắc chắn là tên khốn này dụ dỗ em!”

Anh ta giơ tay định lao vào đánh Tống Cẩm Niên thì bị giữ chặt tay và đè xuống đất.

Tống Cẩm Niên ghì chặt người anh ta, giọng nói tràn đầy phẫn nộ.

“Chính anh không biết trân trọng!”

“Văn Huệ là người tốt như vậy, anh lại dựa vào tình yêu của cô ấy mà làm càn, suốt năm năm trời, anh có biết tôi đau lòng đến mức nào không?!”

“Đúng, tôi đang theo đuổi cô ấy thì sao chứ, người như cô ấy xứng đáng có nhiều người yêu thương hơn nữa!”

Mặt Lâm Duệ bị ép sát đất, vặn vẹo dữ tợn.

“Anh nói bậy! Cô ấy mãi mãi là của tôi! Cô ấy từng nói sẽ yêu tôi cả đời!”

“Văn Huệ, em nói gì đi chứ, anh chỉ là bị lừa nhất thời thôi, anh thực sự biết sai rồi, em nhìn anh đi!”

Trong tiếng khóc tuyệt vọng của anh ta, cảnh sát lao đến khống chế anh.

Tôi không buồn nhìn lấy một cái, nhẹ nhàng đỡ lấy Tống Cẩm Niên, phủi lớp bụi trên người anh.

“Phải chú ý an toàn chứ, sao lại động tay chân với hắn làm gì, lỡ bị thương thì sao?”

Sắc mặt Lâm Duệ trong thoáng chốc trở nên u ám, nước mắt rơi không ngừng, dù bị cảnh sát áp giải vẫn không rời mắt khỏi tôi.

Tôi nghiêng đầu nhìn anh ta.

“Lâm Duệ, nếu anh không muốn đàng hoàng làm xong thủ tục ly hôn, vậy thì tôi sẽ kiện, cũng đúng lúc tôi chẳng muốn nhìn thấy anh nữa.”

“Anh bây giờ, khiến tôi thấy ghê tởm.”

Nói xong, tôi không màng tiếng gào khóc của anh ta, nắm tay Tống Cẩm Niên rời đi.

Một giờ sau, toàn thành phố đều nhìn thấy thông báo của cảnh sát.

【Tổng giám đốc Tập đoàn Lâm thị là kẻ ngoại tình và lừa đảo, đại tiểu thư Tập đoàn Vãn thị chính thức đệ đơn ly hôn.】