Tôi biết ba muốn trừng phạt cả hai mẹ con bà ấy, nhưng trong lòng tôi vẫn còn quá nhiều nỗi nghi ngờ, ấm ức chưa dứt.
Giữa lúc mông lung ấy…
Tôi bỗng quay lại với cơ thể của chính mình.
Tôi ngước mắt nhìn mẹ đang đứng đối diện — khuôn mặt bà tràn đầy sợ hãi, cả người run lẩy bẩy.
“Cô… cô là ai?! Cô không phải con gái tôi! Cô là yêu quái!”
Tôi nắm lấy tay bà, bà càng sợ hơn, chân mềm nhũn khuỵu xuống.
Trên khuôn mặt được bà chăm sóc kỹ lưỡng suốt bao năm hiện lên vẻ hoảng loạn tột độ. Bà đang cố hiểu chuyện gì đang xảy ra với tôi.
Tôi nhìn bà, cười buồn:
“Mẹ à… con thật sự rất tò mò, chẳng lẽ mẹ chưa từng hối hận dù chỉ một lần sao?
Rõ ràng hôm đó ánh mắt mẹ nhìn con, cũng có chút yêu thương mà…”
“Mẹ à, con cũng là cốt nhục của mẹ. Những năm tháng lang thang ngoài kia, đói khổ cơ cực, ngày nào con cũng ước giá như mình có một người mẹ…”
Mẹ tôi chết lặng tại chỗ, ánh mắt rơi vào hồi ức xa xôi.
Rất lâu sau, bà mới cười khổ:
“Là mẹ có lỗi với con… Nhưng mà Vũ Nhu nhạy cảm lắm, nếu mẹ yêu thương con bé khác, nó sẽ ghen đấy. Mẹ không nỡ làm con bé buồn…”
Bà ôm chặt lấy Tô Vũ Nhu đã bất tỉnh, ánh mắt dịu dàng, tràn ngập ánh sáng mẫu tử.
Bà không nỡ để Tô Vũ Nhu buồn.
Nhưng lại nỡ để tôi lưu lạc bên ngoài suốt mười mấy năm, chịu đựng khổ cực, đói rét, lạnh lẽo, thiếu thốn tình thân.
Bà là một người mẹ tốt với Tô Vũ Nhu.
Nhưng chưa từng là mẹ của tôi.
Và lần này, tôi… đã thật sự buông bỏ.
09
Tô Vũ Nhu được đưa đi cấp cứu trong tình trạng khẩn cấp.
Bác sĩ nói tim của cô ta đã đến giới hạn, không thể cầm cự thêm bao lâu nữa.
“Tôi không muốn chết! Tất cả là lỗi của bà! Tại sao bà lại sinh ra tôi?! Dựa vào đâu mà Tô Vũ Thanh có trái tim khỏe mạnh, có được tất cả những gì tôi khao khát?!”
“Tôi ghét bà! Tại sao bà lại đưa cô ta trở về, cướp đi hết thảy những gì vốn thuộc về tôi?!”
Tô Vũ Nhu đẩy mẹ tôi ngã xuống sàn. Mũi dao của cô ta, lúc nào cũng chĩa vào người yêu thương mình nhất.
Ngay ngày ba tôi biết được toàn bộ sự thật, cái gọi là “tình yêu đích thực” của mẹ tôi đã âm thầm chuyển hết tài sản, bỏ trốn ra nước ngoài trong đêm.
Dù mẹ có làm sai, nhưng trong lòng anh tôi — bà vẫn là mẹ ruột.
“Cô nằm mơ! Cho dù em gái tôi không trở về, thì toàn bộ nhà họ Tô cũng không bao giờ thuộc về cô!”
“Nghĩ đến việc từng xem cô là em gái ruột, tôi thấy buồn nôn!”
“Đừng nghe anh trai con nói bậy!”
Mẹ tôi đuổi anh tôi ra ngoài, rồi mang cháo đến bên giường, cẩn thận múc từng muỗng định đút cho Tô Vũ Nhu.
Thế nhưng chưa kịp đưa tới miệng, Tô Vũ Nhu đã hất văng bát cháo xuống đất.
Cháo nóng hất thẳng vào tay mẹ tôi, khiến cả mảng da đỏ rực lên.
“Dù sao thì… đây là món nợ bà nợ tôi! Tôi không muốn nhìn thấy bà nữa!”