Đã đến nước này, trẫm cũng chẳng thể cứu các ngươi được nữa.
Hắn lấy lòng, gượng gạo mỉm cười.
Chiêu Nguyệt, là trẫm sai rồi, trẫm không ngăn cản nàng nữa.
Sai rồi? Hắn là sợ hãi.
Liễu Như Ngọc thấy vậy, lòng nguội lạnh, ngồi bệt xuống đất.
Nhưng nàng không cam tâm.
Tướng quân, ta đáng chết, nhưng người đáng chết nhất chính là hắn.
Liễu Như Ngọc chỉ vào Triệu Quắc, oán độc ngập tràn.
Ngươi không biết đâu, Triệu Quắc bề ngoài quân tử, nhưng trong lòng lại hận Lý Kiểu Kiểu đến tận xương tủy.
Hắn hận một kẻ xuất thân thấp kém như Lý Kiểu Kiểu lại có thể sống như người, hận nàng thông tuệ, hận nàng giữa biển người mà vẫn rực rỡ như trăng sáng…
Chương 10
Lời Liễu Như Ngọc còn chưa dứt, Triệu Quắc đã lao tới, giơ nắm đấm.
Máu tươi văng khắp, miệng Liễu Như Ngọc đầy máu, không thể nói thêm lời nào.
Triệu Quắc quay đầu nhìn ta, gượng gạo nặn ra một nụ cười.
Chiêu Nguyệt, Liễu Như Ngọc tâm địa độc ác, biết mình sắp chết nên mới ly gián giữa nàng và trẫm.
Ta khẽ cong môi cười.
Ta biết chứ.
Triệu Quắc thở phào, lập tức áp giải Tống Thanh Bình và Liễu Như Ngọc rời đi.
Vừa bước qua ngưỡng cửa viện, hắn quay đầu nhìn ta.
Chiêu Nguyệt, chúng ta sắp thành hôn rồi, nàng sẽ luôn đứng về phía trẫm, đúng không?
Ta cười.
Tất nhiên rồi, những việc ta làm, chẳng phải đều là vì ngươi hay sao?
Hắn hài lòng rời đi, ta nhìn bóng lưng hắn, nắm chặt tay.
Ta biết rõ, Triệu Quắc chẳng qua chỉ là một con chuột nhắt sống trong bóng tối.
Hắn là một phế vật đến tận cốt tủy, hèn nhát, tiểu nhân.
Đức không xứng vị, tất sẽ gặp tai họa.
Chuẩn bị hành động.
Thân binh: Vâng, tiểu thư.
Ngày đại hôn, hoàng thành rộn ràng trống chiêng, pháo nổ vang trời.
Trong cung yến, văn võ bá quan uống rượu vui vẻ.
Một mũi tên nhọn xuyên thẳng vào ngực Triệu Quắc.
Có thích khách, bảo vệ Bệ hạ và Hoàng hậu!
Ta và Triệu Quắc được đưa tới tẩm điện, nơi ấy đã sớm đứng đầy thân binh của ta.
Thái y sợ hãi quỳ rạp trên đất, toàn thân run rẩy.
Nương nương, Bệ hạ…
Ồ, thương tổn đến chỗ hiểm, sống không nổi nữa, đúng không?
Thái y nhìn sắc mặt ta, gật đầu lia lịa rồi vội vã lui ra khỏi điện.
Trên giường, Triệu Quắc trợn trừng đôi mắt.
Lý Chiêu Nguyệt, ngươi thật đáng sợ.
Ta mỉm cười, lấy ra chiếc đoản đao mà tỷ tỷ từng tặng, nhẹ nhàng lướt qua mặt hắn.
Phu quân, thật ra nếu tỷ tỷ còn sống, ta cũng có thể sống một đời bình thường.
Chiêu Nguyệt, lẽ nào nàng không tin ta?
Lưỡi dao cắt ngang mặt Triệu Quắc.
Triệu Quắc, ngươi còn đáng chết hơn cả Tống Thanh Bình và Liễu Như Ngọc.
Ngày ấy, cuộc trò chuyện của ba người các ngươi, ta nghe hết rồi.
Triệu Quắc toàn thân run rẩy.
Chiêu Nguyệt, ta và nàng từ nhỏ đều bị người đời khinh rẻ, chúng ta mới thật sự là người đồng mệnh.
Triệu Quắc, nếu không phải hôn ước trói buộc, ngươi nghĩ một kẻ phế vật như ngươi có thể ngồi lên đế vị sao?
Thế nhưng ngươi không biết cảm ân, lại còn hại chết tỷ tỷ của ta.
Hừ—
Ngươi còn nhớ không, ta từng nói, tất cả kẻ nào hại tỷ tỷ ta, đều phải trả giá gấp bội.
Triệu Quắc kinh hãi.
Chiêu Nguyệt, lẽ nào ta còn thua kém người tỷ tỷ xuất thân ngoại thất của nàng?
Ta rạch nát miệng hắn, cắt đứt lưỡi hắn.
Có người tuy sinh ra thấp hèn, nhưng đức hạnh cao quý. Lại có kẻ sinh ra thấp hèn, mà đức hạnh còn thấp hơn nữa. Ngươi là kẻ thứ hai.
Tỷ tỷ ta là vầng trăng nơi trời cao, ngươi chỉ là bùn lầy dưới đáy giếng, cũng dám sánh với tỷ tỷ ta?
Triệu Quắc rơi lệ, há miệng khàn khàn cầu xin.
Ta thấy chướng mắt.
Đem hắn nhốt vào thiên lao. Ngày đại hỉ thế này, nghĩ đến Tống Thanh Bình và Liễu Như Ngọc chắc cũng nhớ hắn lắm.
Triệu Quắc giãy dụa, nhưng đã chẳng thể nói nên lời.
Thiên lao, chính là nơi thích hợp nhất với loại chuột nhắt như hắn, phải không?
Ta bước ra khỏi tẩm điện, ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng.
Bệ hạ bị thích khách Tây Chiếu hành thích, băng hà.
Ta suất lĩnh đại quân, bình định tàn dư Tây Chiếu, báo thù cho hoàng thượng.
Tiếng chuông ngân vang, ta mặc triều phục, bước lên nơi cao nhất trong hoàng thành.
Tỷ tỷ từng nói, nữ tử cũng có thể sống trọn đời mình trong vinh hiển.
Nam tử có thể làm hoàng đế, nữ tử cớ sao không thể?
Đạo làm quân vương, tỷ tỷ từng dạy ta.
Dưới sự trị vì của ta, Đông Thịnh an cư lạc nghiệp, quốc thái dân an.
Đến khi tóc xanh hóa bạc, tuổi già an nghỉ, ta thấy được tỷ tỷ đang chờ ta nơi ánh sáng cuối đường.
Nàng đưa tay ra.
Muội muội, chúng ta về nhà thôi.
Ta nắm lấy tay nàng.Được.