THANH ẢNH

THANH ẢNH

“Thanh Ảnh, cậu thật sự định bỏ lại Chu Thời Dạ mà ra nước ngoài sao?”

Trong quán cà phê yên tĩnh, Nguyễn Thanh Ảnh đặt thìa xuống, nhìn sang người bạn thân đang kinh ngạc đối diện, giọng điệu nhạt nhẽo.

“Tớ và anh ấy, đã ly hôn rồi.”

“Ly hôn?!”

Bất ngờ nghe được tin chấn động này, Viên Viên sững sờ, ngay sau đó lập tức tức giận thay bạn:

“Chu Thời Dạ vậy mà đồng ý sao? Ba năm nay cậu đối xử với anh ta tốt như vậy, cho dù là tảng đá cũng phải sưởi ấm được chứ? Anh ta thật sự không có chút tình cảm nào với cậu à?!”

Nguyễn Thanh Ảnh khẽ cười, ánh mắt hơi lóe sáng.

Thật ra, cô cũng không biết anh có đồng ý hay không.

Dù sao thì nửa tháng trước, khi cô đưa anh tờ thỏa thuận ly hôn, anh vừa nghe điện thoại vừa ký tên, chẳng nghe cô nói gì đã vội vàng rời đi.

Sau đó cũng chưa từng nhắc tới.

Giờ chỉ cần đợi thêm nửa tháng nữa, cô sẽ có được giấy chứng nhận ly hôn, và được tự do.

Cô vừa định mở miệng thì giọng nói trầm thấp của một người đàn ông vang lên từ phía sau lưng.

“Nói xong chưa?”

Hai cô gái đồng loạt quay đầu lại, chỉ thấy Chu Thời Dạ mặc chiếc áo khoác dài màu đen, sải bước dài về phía họ.

Viên Viên vẫn còn chìm trong cơn tức giận vừa rồi, định tiến lên chất vấn, “Chu Thời Dạ, vừa nãy Thanh Ảnh nói cô ấy và anh đã ly—”

“Sao anh lại tới đây?”

Đăng nhập để theo dõi truyện này

[ultimatemember form_id="3840"]