Nhưng cuối cùng, tất cả những lời ấy lại biến thành một câu hỏi:

“Dạo này… em có ổn không?”

Thịnh Hoan Nhan ngẩn người, sau đó thản nhiên ngồi xuống ghế cạnh bên:

“Ổn. Rời xa các người rồi, tôi làm sao mà không sống tốt được chứ?”

Khi nói lời này, trong mắt cô tràn đầy nhẹ nhõm, hoàn toàn không có chút bi thương nào.

Thẩm Cận Ngôn siết chặt nắm tay:

“Anh cứ nghĩ, cho dù em có rời đi, ít nhất cũng sẽ còn chút không nỡ.”

“Rõ ràng trước đây chúng ta từng gần gũi đến thế, tại sao em lại bỏ đi không một lời, em có biết anh đã tìm em lâu đến thế nào không?!”

Ánh mắt Thịnh Hoan Nhan dần phủ một tầng băng lạnh:

“Anh lấy đâu ra tự tin mà cho rằng… tôi sẽ không nỡ rời xa anh?”

Thịnh Hoan Nhan nhìn người trước mặt, bất giác nhớ về quá khứ.

Khi cô bị anh trai chán ghét, khi cô bị Dư Tuế Vãn tổn thương, chỉ có Thẩm Cận Ngôn là người đối xử tốt với cô.

Lúc đó, anh chính là toàn bộ hy vọng của cô. Thế nhưng cuối cùng, anh vẫn bỏ rơi cô để chạy đến bên Dư Tuế Vãn.

“Vì Dư Tuế Vãn mà anh làm tổn thương tôi, tùy tiện kể ra một chuyện thôi cũng đủ để chẳng ai chịu tha thứ cho anh. Tôi không hận anh, đó đã là kết quả tốt nhất rồi.”

Tim Thẩm Cận Ngôn như bị một lưỡi dao đâm thẳng, đau đến mức không thốt nổi thành lời.

“Không… anh chưa bao giờ muốn làm tổn thương em.”

“Nhưng cuối cùng anh vẫn khiến tôi đau, chẳng phải sao? Tôi hiểu lý do anh làm vậy, nên tôi cam tâm chọn cách rời đi.

Cái tốt mà anh từng dành cho tôi, coi như là bù đắp cho tất cả những thương tổn anh gây ra trong từng ấy năm đi.”

Từ đầu đến cuối, giọng của Thịnh Hoan Nhan vẫn rất bình thản, giống như đang kể lại một chuyện chẳng hề liên quan đến bản thân.

Nhưng càng nghe, tim Thẩm Cận Ngôn càng đập loạn, hoàn toàn khác hẳn với những gì anh từng dự đoán!

Anh tới Anh quốc tìm Thịnh Hoan Nhan là để hóa giải hiểu lầm, để đưa cô về bên mình.

Chứ không phải để nghe những lời tuyệt tình này!

Anh theo bản năng muốn nắm lấy tay cô, nhưng lại bị trợ kí Thẩm của Cố Trường Thanh chặn ngay tại chỗ.

Người của Cố Trường Thanh đều cùng một phong thái, mặt không biểu cảm, chỉ lạnh lùng nhìn Thẩm Cận Ngôn.

Áp lực vô hình khiến lòng anh càng thêm nặng nề.

Bàn tay vươn ra cứng đờ giữa không trung:

“Nhan Nhan…”

“Thẩm tiên sinh, xin chú ý cách xưng hô. Ngài nên gọi cô ấy là Cố phu nhân.”

“Ù…”

Như tiếng sét đánh ngang tai, toàn thân Thẩm Cận Ngôn run rẩy dữ dội:

“Anh nói… cô ấy là ai?”

Cố phu nhân?

Cô ấy kết hôn rồi?

Tại sao chứ!

Cô không phải là người yêu anh sâu nặng nhất sao? Tại sao lại đi kết hôn với người khác!

Anh như phát điên, hất mạnh trợ kí Thẩm ra, nắm chặt vai cô:

“Tại sao? Tại sao em lại kết hôn với người khác!”

Cơn đau nhói từ vai truyền đến khiến Thịnh Hoan Nhan vô thức nhíu mày, bản năng muốn giơ tay đẩy anh ra.

Nhưng giây tiếp theo, có người đã ra tay trước, gạt mạnh Thẩm Cận Ngôn ra khỏi cô.

“Thẩm tiên sinh, anh định làm gì vợ tôi?”

Đối diện người đàn ông cao lớn trước mặt, sắc mặt Thẩm Cận Ngôn càng thêm khó coi:

“Vợ anh? Rõ ràng cô ấy phải là vợ tôi mới đúng!”

Bóng hình hai người tựa sát vào nhau khiến mắt anh nhói đau.

Anh gầm lên, lao thẳng tới, nắm chặt nắm đấm định đánh Cố Trường Thanh!

Nhưng Cố Trường Thanh vẫn đứng yên bất động.

Chỉ giây sau, vệ sĩ bên cạnh anh đã xông lên, đè ngửa Thẩm Cận Ngôn xuống đất, giam chặt anh lại.

Trong khu vườn trống vắng chỉ còn lại tiếng gào thét phẫn uất của Thẩm Cận Ngôn.

Anh không thể tin nổi — người từng ngày ngày chạy theo anh, luôn dùng ánh mắt chan chứa yêu thương nhìn anh…

Giờ lại trở thành vợ người khác.

Tin Thịnh Hoan Nhan kết hôn đến quá đột ngột, khiến anh hoàn toàn không thể chấp nhận được.

“Tại sao… tại sao, Nhan Nhan…”

Thịnh Hoan Nhan đang xoa chỗ vai đau, nhìn bộ dạng tuyệt vọng của Thẩm Cận Ngôn, cô thoáng ngẩn người.

Cô quen biết anh hơn mười năm, không phải chưa từng thấy anh mất kiểm soát cảm xúc.

Nhưng tất cả đều là vì Dư Tuế Vãn.

Đây là lần đầu tiên anh vì cô mà phát điên — nhưng lại là sau khi cô đã rời xa, và yêu một người khác.