Đầu óc hắn bỗng chốc trống rỗng, theo bản năng gào lên:
“A Tranh!”
Nhưng đón chờ hắn, chỉ là cánh tay cứng rắn của vệ sĩ Cố Trường Thanh:
“Thưa ngài, xin hãy lùi lại. Nếu ngài tiến thêm một bước, chúng tôi sẽ nổ súng cảnh cáo!”
Thẩm Cận Ngôn buộc phải dừng hẳn, hai nắm tay siết chặt, mắt gắt gao dõi theo đoàn xe đang xa dần.
Cho dù xe đã chạy khỏi tầm mắt, nhưng chỉ thoáng nhìn gia huy khắc trên đó, hắn vẫn nhận ra ngay.
Đó là… Cố gia?!
Thẩm Cận Ngôn tim đập loạn nhịp, hắn không sao ngờ được Kiều Tư Tranh lại xuất hiện trong Cố gia!
Năm đó, vụ tìm người của nhà họ Thẩm và nhà họ Kiều từng chấn động cả kinh thành, thậm chí lan tới tận Anh quốc.
Thế nhưng, vẫn chẳng hề có chút tung tích nào của Kiều Tư Tranh.
Mãi cho đến khi một người bạn ở Luân Đôn gọi điện cho hắn, nói rằng vô tình thấy cô trên phố.
Còn cụ thể hơn thì bạn hắn cũng không rõ.
Chỉ vậy thôi, Thẩm Cận Ngôn đã không màng tất cả, lập tức bay sang Anh, tới Luân Đôn.
Trong lòng nghĩ, nếu có thể gặp lại Kiều Tư Tranh, hắn sẽ ghé tiệm bánh mua cho cô chiếc bánh việt quất mà cô từng thích.
Không ngờ, vừa bước vào đã lướt qua cô.
Mà nhờ huy hiệu gia tộc kia, hắn lập tức nhận ra thân phận của người đàn ông ôm lấy cô.
Tại sao Kiều Tư Tranh lại ở Anh?
Tại sao lại thân mật với gia chủ Cố gia như thế?
Quá nhiều nghi vấn cuộn xoáy trong tim hắn.
Ngay cả bánh ngọt cũng không buồn lấy, Thẩm Cận Ngôn vội bảo quản gia lái xe thẳng về phía Cố gia.
Mãi đến khi những hạt mưa bất chợt rơi trên mặt, hắn mới sực nhớ một chuyện.
Nhà họ Thẩm và Cố gia căn bản chẳng có bất kỳ mối quan hệ nào.
Nếu nói nhà họ Thẩm có thể chen chân vào giới thượng lưu, thì Cố gia chính là tầng cao nhất.
Hai đẳng cấp ấy, vốn chẳng thể có chút giao thoa.
Hắn hoàn toàn không có cách nào bước vào Cố gia, càng đừng nói đến việc gặp được Kiều Tư Tranh.
Thẩm Cận Ngôn hít sâu một hơi, tự nhủ: dù không thể trực tiếp gặp, nhưng ít nhất hắn đã biết cô đang ở đâu.
Chỉ cần kiên nhẫn chờ, sẽ có ngày gặp lại.
Nghĩ vậy, hắn đè nén sự kích động trong tim, gửi cho Kiều Tư Yến ở trong nước một tin nhắn.
—
Trang viên Cố gia.
Khi Cố Trường Thanh bế Thịnh Hoan Nhan vào đại sảnh, đã có sẵn một nhóm bác sĩ gia đình chờ đợi.
Sau khi bọn họ liên tục cam đoan tình trạng cô hoàn toàn bình thường, anh mới cho phép rời đi.
Được anh lo lắng và để tâm đến thế, tim Thịnh Hoan Nhan chợt ấm áp, khẽ kéo tay anh:
“Trường Thanh, em thật sự không sao.”
“Chỉ là em không ngờ, cứ nghĩ rời khỏi kinh thành, đến tận nước Anh xa xôi này, thì sẽ không bị họ tìm thấy. Ai ngờ… vẫn gặp.”
“Lại còn bất ngờ đến vậy.”
Cố Trường Thanh hiểu rõ quá khứ của cô, trong mắt chỉ toàn thương xót:
“Yên tâm, anh tuyệt đối sẽ không để họ có bất kỳ cơ hội nào gặp được em.”
Thịnh Hoan Nhan cong khóe mắt, nở nụ cười:
“Em tin anh.”
Cô đã hoàn toàn cắt đứt với quá khứ, không muốn dính dáng gì thêm đến họ nữa.
Thế nhưng, chưa đầy hai ngày sau, một tấm thiệp mời đặc biệt đã được đưa đến trước mặt hai người.
Trợ lý của Cố Trường Thanh đứng đó, vẻ mặt khó xử.
Thì ra, ngay khi gặp lại Thịnh Hoan Nhan, Thẩm Cận Ngôn lập tức báo tin cho Kiều Tư Yến.
Kiều Tư Yến liền vội vã đáp chuyến bay trong đêm sang Anh.
Để được gặp em gái, anh ta đặc biệt đào lại các mối quan hệ cũ, nhờ bọn họ ra mặt.
Anh ta đem mọi lý do ra trình bày, nói rằng mình thực sự hối hận, muốn xin lỗi và mong em gái tha thứ.
Nhưng tuyệt nhiên, anh ta không hề nhắc đến việc trừng phạt kẻ chủ mưu.
Bởi đó là con gái của cậu ruột anh ta.
Hơn nữa, giờ đây cô ta đã nhận sai, anh ta cũng chẳng muốn truy cứu thêm.
Chỉ đơn giản là đuổi ra khỏi Kiều gia, để cô ta sống ở biệt thự khác.
Những mối quan hệ kia cũng không hỏi thêm, chỉ tìm mọi cách giúp đỡ Kiều Tư Yến.