Anh ôm chặt lấy cô, từng câu từng chữ chắc nịch:
“Anh là anh trai em, anh vĩnh viễn sẽ không bao giờ bỏ rơi em.”
Vài năm sau đó, anh đều làm đúng như lời mình nói.
Đến mức cả kinh thành đều biết, tổng giám đốc nhà họ Kiều có một cô em gái còn quan trọng hơn cả mạng sống.
Cho đến khi Dư Tuế Vãn xuất hiện.
Ban đầu, với người em họ mà cậu ruột trước khi mất nhờ anh chăm sóc, anh vẫn tận tâm lo liệu, nhưng chưa bao giờ thân thiết bằng em gái ruột.
Cho nên lúc đầu, khi Dư Tuế Vãn tố cáo Kiều Tư Tranh, anh vốn không tin.
Anh không tin cô em gái được anh nâng niu trong lòng bàn tay sẽ tiêu xài phung phí, hay vì chút tiền mà làm hại người khác.
Mãi cho đến khi anh tận mắt nhìn thấy Kiều Tư Tranh “trộm” một chiếc vòng kim cương của Dư Tuế Vãn.
Khi ấy, anh mới buộc phải tin lời cô ta, bắt đầu đứng về phía cô ta.
Anh đã quên mất những lời từng nói với em gái.
Anh bắt đầu hết lần này đến lần khác bỏ rơi cô, hết lần này đến lần khác vì Dư Tuế Vãn mà tổn thương cô.
Anh cũng nhớ lại vết roi máu me be bét trên lưng em gái, nhớ đến dáng vẻ cô lên cơn sốt cao sau khi dầm mưa, còn có ánh mắt dần dần tắt lịm đi của cô…
Vậy nên, cuối cùng cô mới tuyệt tình mà rời bỏ anh.
“Bịch” một tiếng, Kiều Tư Yến quỳ sụp xuống đất, đôi mắt chết dán vào bản thỏa thuận cắt đứt quan hệ.
Quản gia không nói thêm, chỉ nhắc nhở bọn họ mở điện thoại ra xem.
“Thưa ngài, thưa Thẩm thiếu gia, hai người mau nhìn hot search đi.”
Thẩm Cận Ngôn phản ứng nhanh nhất, lập tức lấy điện thoại mở Weibo.
Ngay tức khắc, màn hình đỏ rực!
Tràn ngập là video Kiều Tư Tranh đối diện ống kính nói lời từ biệt.
Trong video, cô khác hẳn hình ảnh yếu ớt, thấp hèn ngày thường. Đôi mắt bình thản đến lạ thường.
Ngoài ống kính, MC hỏi:
“Cô Kiều, cô nói muốn hoàn toàn cắt đứt quan hệ với anh trai, vậy cô có điều gì muốn nhắn lại cho anh ấy không?”
Kiều Tư Tranh điềm nhiên đáp, giọng nói lạnh buốt:
“Không.”
Người dẫn chương trình có lẽ lần đầu thấy một người quyết tuyệt đến vậy, sững sờ hồi lâu mới hoàn hồn.
“Vậy còn vị hôn phu của cô? Có điều gì muốn nói với anh ấy không?”
Cô vẫn không hề do dự:
“Không.”
Trong phòng khách tĩnh lặng, giọng nói thản nhiên ấy rơi vào tai mọi người.
Mỗi chữ như một nhát búa nện mạnh vào tim.
Sắc mặt Thẩm Cận Ngôn và Kiều Tư Yến lập tức trắng toát.
Họ từng nghĩ, cho dù Kiều Tư Tranh có rời đi, ít nhất cô cũng sẽ buồn bã, luyến tiếc.
Nhưng cô chẳng có bất kỳ phản ứng nào.
Với anh trai, cô không còn gì để nói.
Với vị hôn phu, cô cũng chẳng muốn thốt ra một lời.
Thậm chí, trong giọng điệu thản nhiên ấy, họ còn nghe ra một chút… giải thoát.
Cuối cùng, tổ chương trình cũng làm theo yêu cầu của cô, chiếu lên màn hình ảnh chụp thỏa thuận cắt đứt quan hệ anh em và giấy hủy hôn ước.
Điện thoại trong tay Thẩm Cận Ngôn “rầm” một tiếng rơi xuống đất!
Hắn vừa nhìn thấy cái gì?
Kiều Tư Tranh muốn hủy hôn với hắn?!
Ai ai cũng biết, Kiều Tư Tranh yêu hắn đến mức coi mạng sống chẳng là gì.
Mọi người đều nói, cô vĩnh viễn sẽ không bao giờ rời bỏ hắn.
Thế nhưng giờ đây, bản thỏa thuận hủy hôn kia lại như một cái tát giáng thẳng vào mặt hắn!
Tại sao?!
Tại sao cô lại muốn hủy hôn với hắn?!
Nghe thấy tiếng trò chuyện trong phòng khách, Dư Tuế Vãn bấu chặt lòng bàn tay, cuối cùng vẫn quyết định đi ra xem.
Vừa bước ra, đã nghe thấy quản gia bảo họ mở điện thoại xem hot search.
Cô ta cũng vội vàng mở điện thoại, ngay lập tức nhìn thấy hai bức ảnh văn bản mà Kiều Tư Tranh nhờ chương trình phát đi.
Khoảnh khắc ấy, niềm vui sướng như thủy triều dâng tràn khắp toàn thân.
Tốt quá rồi!
Con tiện nhân Kiều Tư Tranh cuối cùng cũng bị cô ta tống đi!
Từ nay về sau, anh trai sẽ thuộc về cô ta, Thẩm Cận Ngôn cũng sẽ thuộc về cô ta!
Cô ta nôn nóng muốn chia sẻ niềm vui với Kiều Tư Yến và Thẩm Cận Ngôn.
Dù sao, bọn họ cũng căm ghét Kiều Tư Tranh như cô ta mà.