Hai sĩ quan phía sau chú Lý cẩn trọng bưng nồi lẩu kia lên, dùng một tấm vải trắng gói lại cẩn thận.
“Thủ trưởng, chúng tôi xin phép… đưa Nguyên Soái về nhà.”
Giọng người lính trẻ nghẹn ngào, mũi đỏ hoe.
Chú Lý gật đầu:
“Đi đi. Tìm cho nó một nơi thật tốt, mai táng long trọng.”
“Rõ!”
Hai sĩ quan quay người lại, đứng thẳng tắp, nghiêm trang chào tôi một cái, rồi lặng lẽ rời đi, từng bước chân nặng trĩu.
Trong phòng khách, chỉ còn lại tôi, chú Lý, và Phó Trấn Hoa đang ngồi bệt dưới đất như xác sống.
Tôi bước đến trước mặt ông ta, nhìn thẳng vào người từng là một tay lão làng trong giới kinh doanh, giờ chẳng khác nào một con chó hoang thất thế.
“Chủ tịch Phó.”
Tôi mở lời, giọng điệu bình thản:
“Hôn ước giữa tôi và Phó Ngôn Châu, đến đây chấm dứt.”
Thân thể Phó Trấn Hoa run lên, ông ta ngẩng đầu lên, trong đôi mắt đục ngầu kia thậm chí lộ ra một tia cầu xin.
“Cô Lạc… không, cô Cô… tôi van cô… hãy cho nhà họ Phó một cơ hội nữa!”
“Chỉ cần cô bằng lòng cưới Ngôn Châu, cô sẽ là nữ chủ nhân tương lai của Phó gia! Toàn bộ tập đoàn Phó thị… đều là của cô!”
Ông ta vẫn không từ bỏ hy vọng, cố vùng vẫy bằng chút tài sản cuối cùng.
Tôi bật cười.
“Tập đoàn Phó thị?”
“Ông nghĩ… từ hôm nay, nó còn tồn tại được nữa sao?”
Lời tôi như một lưỡi dao nhọn đâm thẳng vào tim Phó Trấn Hoa.
Ông ta chết lặng.
Nhưng rất nhanh, như vừa nghĩ đến điều gì, ông ta hoảng loạn rút điện thoại ra, run rẩy gọi cho phó tổng công ty.
Điện thoại vừa kết nối, đầu dây bên kia đã vang lên giọng nói hốt hoảng:
“Chủ tịch! Hỏng rồi! Xảy ra chuyện lớn rồi!”
“Toàn bộ các khoản vay ngân hàng của chúng ta vừa bị phong tỏa!”
“Thuế vụ, công thương, phòng cháy… mười mấy bộ phận kéo đến kiểm tra đồng loạt, đã phong tỏa trụ sở chính rồi!”
“Còn nữa! Các đối tác lớn nhất của chúng ta vừa tuyên bố đơn phương chấm dứt hợp đồng, dù có phải bồi thường khoản tiền vi phạm lên đến hàng trăm triệu!”
“Chủ tịch! Phó thị… xong rồi!”
Điện thoại rơi khỏi tay Phó Trấn Hoa, vỡ tan trên sàn thành từng mảnh.
Sắc mặt ông ta trở nên trắng bệch, không còn một giọt máu.
Ông ta nhìn tôi trân trối, môi mấp máy, nhưng chẳng phát ra được âm thanh nào.
Tôi nhìn vẻ mặt tuyệt vọng đến hoảng loạn đó… lòng không chút gợn sóng.
Kiếp trước, cha mẹ tôi chết trong tai nạn, công ty nhà họ Lạc phá sản, tôi cũng đã từng tuyệt vọng đến cùng cực như thế.
Và Phó Ngôn Châu, khi đó ôm Lâm Hiểu Nguyệt đứng trước mặt tôi, lạnh lùng nói:
“Lạc Ninh, đây là kết cục vì cô dám chống lại tôi.”
Hôm nay, tôi chỉ đang trả lại nguyên vẹn câu nói ấy cho bọn họ mà thôi.
Nhân quả có vay, ắt có trả.
Báo ứng… không chừa một ai.
8.
Tôi rời khỏi căn biệt thự ấy.
Phía sau lưng, là tiếng gào khóc tuyệt vọng của Phó Trấn Hoa.
Ánh nắng chiếu lên người, thật ấm.
Tôi hít sâu một hơi — bóng tối của hai kiếp người, dường như trong khoảnh khắc này… đã được xua tan hết thảy.
Chú Lý cho xe đưa tôi về nhà.
Trên xe, chú đưa cho tôi một chiếc túi hồ sơ màu vàng nhạt.
“Ninh Ninh, đây là tài liệu về Lâm Hiểu Nguyệt, chú đã cho người điều tra rồi.”
Tôi mở túi hồ sơ ra, ánh mắt lập tức co rút khi đọc đến nội dung bên trong.
Lâm Hiểu Nguyệt, căn bản không phải là sinh viên nghèo có gia cảnh khốn khó như cô ta từng nói.
Cha mẹ cô ta là chủ thầu nhỏ có tiếng ở địa phương, tuy không giàu nứt vách đổ tường, nhưng cũng là gia đình sung túc, có ăn có để.
Cô ta giả vờ là sinh viên nghèo, tiếp cận tôi, tất cả đều do có người đứng sau giật dây.
Mà người đứng sau đó — lại chính là mẹ của Phó Ngôn Châu, mẹ chồng tương lai của tôi, Trương Lam.
Tài liệu cho thấy, từ lâu Trương Lam đã không ưa gì tôi — đứa con dâu xuất thân từ “gia đình quân đội”.
Bà ta luôn cho rằng tôi không xứng với con trai “cao quý” của mình.
Vì vậy, bà ta đã tiếp cận Lâm Hiểu Nguyệt, hứa rằng chỉ cần cô ta phá vỡ được hôn sự giữa tôi và Phó Ngôn Châu, thì sẽ được tặng một triệu tệ, đồng thời chuẩn bị sẵn thủ tục du học nước ngoài.
Lâm Hiểu Nguyệt chính là quân cờ mà bà ta cố tình cài vào bên cạnh tôi.
Mà cái chết của Nguyên Soái, chính là mấu chốt quan trọng nhất trong kế hoạch của họ.
Bọn họ biết vị trí của Nguyên Soái trong lòng tôi, biết nó là niềm kiêu hãnh của cha tôi.
Cho nên, họ mới chọn cách tàn nhẫn nhất để chọc giận tôi, khiến tôi và Phó Ngôn Châu triệt để cắt đứt quan hệ.
Quá độc ác. Quá hiểm.
Tôi siết chặt tài liệu trong tay, khớp ngón tay trắng bệch vì tức giận.
Kiếp trước, đúng là tôi mù quáng — lại dám xem một nhà lang sói đội lốt người như họ, là người thân có thể gắn bó cả đời.
“Chú Lý, mẹ của Phó Ngôn Châu giờ đang ở đâu?”
Tôi ngẩng đầu, giọng lạnh như băng.
Chú Lý nhìn tôi, khẽ thở dài:
“Trước khi con đến Phó gia, bà ta đã lên chuyến bay đi Thụy Sĩ rồi.”
“Bỏ trốn?”
“Không chạy được đâu.”
Ánh mắt chú lóe lên tia lạnh lẽo.
“Chú đã báo cho Interpol, lấy danh nghĩa ‘tài trợ hành vi khủng bố’, phát lệnh truy nã đỏ quốc tế.”
“Chỉ cần bà ta vừa đặt chân xuống sân bay, sẽ lập tức bị cảnh sát sở tại bắt giữ, sau đó dẫn độ về nước.”
“Chờ bà ta… sẽ là toà án binh, và sự trừng phạt nghiêm khắc nhất.”
Tôi gật đầu, trong lòng cuối cùng cũng nhẹ nhõm.
Lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó thoát.
Bất kể là ai — chỉ cần từng làm tổn thương tôi, làm tổn thương Nguyên Soái, tôi tuyệt đối không tha cho một kẻ nào!
—
Xe từ từ rẽ vào nhà họ Lạc.
Từ xa, tôi đã thấy trước cổng nhà, có hai bóng dáng thân thuộc đang đứng đợi.
Là ba mẹ tôi.
Họ thấy tôi xuống xe, lập tức chạy đến, gương mặt đầy lo lắng.
“Ninh Ninh, con không sao chứ? Ba nghe chú Lý nói…”
Lời ba còn chưa nói hết, mẹ tôi đã ôm chặt lấy tôi, nước mắt lã chã tuôn rơi.
“Đứa con ngốc của mẹ… con chịu uất ức rồi.”
Tôi dựa vào vòng tay ấm áp của mẹ, cảm nhận được tình thân từng đánh mất, cuối cùng không kiềm được nữa, nước mắt tuôn trào.