Tôi đáp ngay: “Thích, là kiểu muốn ở bên anh ấy suốt đời.”
Ngày đó, Kỷ Lương Xuyên vốn hay nói chuyện, bỗng trở nên ít lời hẳn.
Sau đó, anh ấy xin đi du học, còn tôi và Tô Thời Nghiên phải đối mặt với áp lực từ gia đình.
Mối liên hệ giữa tôi và Kỷ Lương Xuyên cũng dần ít đi.
Mãi cho đến khi mẹ Tô gặp chuyện, Tô Thời Nghiên chỉ còn lại hận thù với tôi, và Kỷ Lương Xuyên trở về từ nước ngoài.
Anh ấy hỏi tôi có muốn đi cùng anh ấy không.
Lúc đó, ánh mắt anh ấy kiên định và gấp gáp.
Nhưng tôi không thể rời bỏ Tô Thời Nghiên đang trong cơn suy sụp, nên đã từ chối ý tốt của anh ấy.
Kỷ Lương Xuyên giận vì tôi không biết tự bảo vệ mình, chẳng bao lâu lại ra nước ngoài.
Lần đi này, là hai năm.
Còn tôi, cũng từ trong hận thù của Tô Thời Nghiên mà dần dần tắt đi tình yêu dành cho anh ấy.
Tôi muốn rời xa anh ấy.
Khi Kỷ Lương Xuyên biết chuyện, anh ấy không chút do dự bay về ngay lập tức.
Nhưng khi tôi đến để thắp nén nhang cuối cùng cho mẹ Tô, lại vô tình nghe được tiếng Tô Dĩ Mạt oán trách trước bia mộ.
Cũng lúc đó, tôi mới biết rằng vào đêm mẹ Tô gọi cho tôi, Tô Dĩ Mạt đã đến gặp bà, cầu xin bà tác hợp cho cô ta và Tô Thời Nghiên.
Sau khi mẹ Tô nhận ra ý đồ của Tô Dĩ Mạt, bà tức giận đến mức lên cơn đau tim, còn Tô Dĩ Mạt thì lấy mất thuốc của bà, cố ý trì hoãn thời gian, khiến bà không qua khỏi.
5
Khi tôi kích động muốn đem sự thật này nói với Tô Thời Nghiên, mới chợt nhớ rằng hắn đã chặn tôi từ lâu.
Hắn nói tôi độc ác, không muốn dính líu dù chỉ một chút.
Vì vậy, tôi chỉ còn cách tự mình đến tìm hắn, nhưng trên đường đi, tôi gặp tai nạn và chết tại chỗ.
Giờ nghĩ lại, có lẽ tôi đã quá đa tình.
Trong lòng hắn, Tô Dĩ Mạt luôn là người thuần khiết vô tội, làm sao có thể là kẻ giết chết mẹ hắn được?
Tiếng chuông điện thoại kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ.
Tô Thời Nghiên vốn đang giữ gương mặt lạnh lùng, nhưng khi nhìn thấy số người gọi đến, biểu cảm trên mặt hắn hiện lên nét phức tạp.
“Thời Nghiên, ngày mai là giỗ mẹ rồi, chúng ta cùng đi được không?”
“Ừ, anh sẽ đến đón em.”
“Được.”
Bỗng nhiên, cô ta do dự hỏi: “Vậy Thẩm Ý An thì sao? Cô ấy có đến không?”
Gương mặt Tô Thời Nghiên thoáng chùng xuống, hắn thản nhiên đáp: “Cô ấy đã chết rồi.”
Cúp máy xong, Tô Thời Nghiên đột ngột quay đầu xe.
Tôi theo hắn đến nhà hỏa táng.
Trời tối om, dù là một hồn ma, tôi cũng thấy lạnh sống lưng ở nơi này.
Tô Thời Nghiên như thể cách ly khỏi thế giới xung quanh, không chần chừ gõ mạnh vào cửa nhà hỏa táng.
“Tro cốt của Thẩm Ý An đâu? Trả lại cho tôi.”
Nhân viên ngơ ngác, cũng nhận ra hắn chính là kẻ đã rải tro cốt của tôi.
“Xin lỗi, tro của cô Thẩm đã bị gió thổi bay mất rồi, chúng tôi không thể thu lại được.”
Tro cốt của tôi là do chính hắn tự tay rải, thậm chí còn nghiền nát không thương tiếc.
Giờ lại đến đòi người khác trả lại tro cốt.
Tôi có lý do để nghi ngờ, hắn chỉ muốn sỉ nhục tôi thêm lần nữa.
Có khi, hắn định mang tro của tôi đến trước mộ mẹ hắn rồi rải một lần nữa.
Áp lực không khí xung quanh chợt giảm xuống, Tô Thời Nghiên nắm lấy cổ áo của nhân viên, nghiến giọng:
“Cậu dám lừa tôi à, lúc đó làm gì có gió?
Cho cậu ba phút, đưa tro cốt của Thẩm Ý An ra đây.”
Hai năm nay, Tô Thời Nghiên hoàn toàn trở thành con người khác.
Hắn tàn nhẫn và quyết đoán trên thương trường, luôn mang một luồng sát khí.
Nhân viên bất lực dựa vào tường, ánh mắt lộ chút giễu cợt.
“Xin lỗi anh Tô, tro của cô Thẩm, ở đây thật sự không còn.
Khi giao cho anh, đó là tất cả tro của cô ấy, chính anh đã tự tay làm đổ.
Nếu anh còn cố tình gây rối, chúng tôi chỉ có thể gọi cảnh sát.”
Tô Thời Nghiên sững lại, như thể cuối cùng cũng chấp nhận rằng, chính tay hắn đã rải tro của tôi.
Hắn buông tay, lảo đảo rời khỏi nhà hỏa táng.
Tôi áy náy nhìn nhân viên bị liên lụy, rồi bất giác đi theo Tô Thời Nghiên.
Đêm nay tối mịt, gương mặt của Tô Thời Nghiên chìm trong bóng tối.
Rời khỏi nhà hỏa táng, hắn cứ im lặng như vậy, khoang xe yên ắng đến lạ.
Dù biết hắn không thể nhìn thấy tôi, tôi vẫn không khỏi lo lắng.
Cho đến khi xe dừng lại, Tô Thời Nghiên ngả người ra ghế, đôi mắt đen thẳm nhìn chằm chằm vào ô cửa sổ tối đen.
Hắn cứ ngồi như vậy suốt cả đêm, cũng nhìn như vậy suốt cả đêm.
Bầu trời dần sáng lên.
Một đêm không ngủ, quầng mắt Tô Thời Nghiên sẫm màu, viền mắt lộ rõ những tia máu đỏ.
Tôi kinh ngạc chạm vào gương mặt hắn, nơi ấy còn dấu vết của nước mắt.
Hắn đã khóc.
Vậy mà tôi không hề hay biết.
Khi chạm vào gương mặt hắn, đầu ngón tay tôi như bị thiêu đốt, vội vã rút lại, nhưng không ngăn được đôi tay run rẩy.
Đột nhiên, tôi bật cười.
Kẻ thù đã chết, hắn vui đến phát khóc, cũng hợp lý thôi.
Hôm nay là giỗ của mẹ Tô.
Hai năm trước, vào ngày này, Tô Thời Nghiên nhất định sẽ giận dữ kéo tôi lên xe.
Sau đó ép tôi quỳ trước mộ mẹ hắn suốt cả ngày lẫn đêm.
Quỳ thôi còn chưa đủ, còn phải dập đầu, xin lỗi.
Kết thúc, tôi thậm chí không thể đứng lên, trán đầy máu đỏ tươi.
Nhưng Tô Thời Nghiên lại vui vẻ, hắn cho rằng đó là điều tôi đáng phải chịu.
Còn nói rằng sau khi tôi chết sẽ xuống địa ngục A Tì, vĩnh viễn không thể siêu sinh.
Không ngờ lời hắn nói lại thành sự thật, tôi chết rồi nhưng ngay cả địa ngục cũng không thể đến.
Năm nay, trước mộ mẹ Tô chỉ còn lại Tô Thời Nghiên và Tô Dĩ Mạt.
Nhìn thấy Tô Dĩ Mạt, tôi không thể kìm được mà run lên.
Cô ta là kẻ thù giết mẹ của Tô Thời Nghiên, vậy mà hắn lại kiên nhẫn vén tóc bị gió thổi rối của cô ta.
Tô Dĩ Mạt quỳ trước mộ mẹ Tô, khuôn mặt đầy vẻ đau thương.
“Mẹ, con và Thời Nghiên đến thăm mẹ rồi.
À, Thẩm Ý An chết rồi, nếu mẹ biết được, chắc mẹ cũng yên lòng rồi.”
6
Tô Thời Nghiên cúi người lau sạch vết bẩn trên bia mộ của mẹ, khuôn mặt bình thản.
“Mẹ, con còn muốn báo với mẹ một tin vui nữa, con sắp kết hôn với Dĩ Mạt.
Cô ấy là người mẹ nhìn thấy lớn lên từ nhỏ, con nghĩ mẹ sẽ rất vui khi biết tin này.”
“Còn về Thẩm Ý An, mẹ, con đã hối hận rồi.”
Bầu trời vang lên tiếng sấm, những đám mây đen nặng nề kéo đến.
Nhưng câu “hối hận” của Tô Thời Nghiên lại rõ ràng hơn tiếng sấm, khiến tôi ù tai.
Ánh mắt tôi trống rỗng, lặng lẽ đi bên cạnh Tô Thời Nghiên.
Nhìn hắn ân cần mở cửa xe cho Tô Dĩ Mạt, cùng cô ta chọn ngày lành cho lễ cưới.
Họ như một đôi tình nhân trời định, còn sự tồn tại của tôi chỉ là một kiếp nạn mà họ phải vượt qua.
Giờ kiếp nạn đã qua, họ cũng sắp viên mãn bên nhau.
Lễ cưới mà tôi hằng mong đợi, Tô Thời Nghiên đã dành trọn cho Tô Dĩ Mạt.
Váy cưới, nhẫn cưới, thiệp mời.
Hắn không màng đến gì nữa, công ty cũng chẳng quản, chỉ một lòng đắm chìm trong lễ cưới sắp tới với Tô Dĩ Mạt.
Điều đáng mừng là…
Có vẻ như tôi có thể rời xa Tô Thời Nghiên rồi.
Hắn hẹn hò với Tô Dĩ Mạt, tôi không còn vô thức đi theo nữa.
Hắn và cô ta chụp ảnh cưới, tôi cũng có thể ở yên trong xe, cách hắn hàng nghìn mét.
Tôi thử không còn theo sát hắn.
Thử rời xa hắn.
Không ngờ tôi đã thành công.
Tôi vội vã bỏ chạy.
Chạy thật xa, như một hồn ma lạc lõng phiêu bạt giữa phố.
Bước chân tôi chợt dừng lại, nhẹ nhàng quay người.
Trời đêm dày đặc, Kỷ Lương Xuyên đứng dưới ánh đèn đường, tay cầm một lốc bia.
Thấy tôi, mắt anh đỏ hoe vì xúc động.
“Ý An, thật sự là em.”
Tôi suýt quên mất rằng, Kỷ Lương Xuyên có thể nhìn thấy tôi.
Anh ấy đứng tại chỗ một cách cẩn thận, như sợ chỉ cần chớp mắt là mọi thứ sẽ tan biến thành ảo ảnh.
Tôi mỉm cười, gật đầu.
“Rắc”, chai bia rơi xuống đất vỡ vụn, nước bia bắn lên quần của Kỷ Lương Xuyên.
Anh ấy khóc, dang tay ra, nhưng chỉ có thể ôm lấy không khí.