Vào ngày thứ ba sau khi tôi qua đời, Tô Thời Nghiên nhận được một cuộc gọi đến nhận dạng t h i t h ể của tôi.
Hắn thản nhiên ôm lấy người phụ nữ vào lòng và nói:
“C h ết thì c h ết thôi, hỏa táng xong thì hãy báo tôi.”
Thế là…
Thi thể của tôi bị đưa vào lò hỏa táng, sau khi trở thành tro cốt, nhân viên lại gọi cho Tô Thời Nghiên.
Hắn khó chịu chậc một tiếng rồi nói:
“Biết rồi, đến ngay đây.”
1
Vào ngày thứ ba sau khi tôi qua đời, Tô Thời Nghiên đã nhận được một cuộc gọi đến nhận dạng thi thể của tôi.
Hắn thản nhiên ôm lấy người phụ nữ vào lòng, vô tình nói:
“Cô ta chết thì cứ chết, hỏa táng xong thì hãy báo tôi.”
Thế là…
Thi thể của tôi bị đưa vào lò hỏa táng, sau khi trở thành tro cốt, nhân viên lại gọi cho Tô Thời Nghiên.
Hắn khó chịu chậc một tiếng rồi nói:
“Biết rồi, đến ngay đây.”
…
Khi Tô Thời Nghiên đến, đã là hai giờ sau.
Quần áo của hắn có phần xộc xệch, trên cổ áo còn vương dấu son môi đỏ rực.
Không khó để nhận ra, hắn vừa mới rời khỏi “chiến trường” là đến đây ngay.
Gặp nhân viên, hắn châm biếm hỏi:
“Tro cốt của Thẩm Ý An đâu?
Không phải bảo tôi đến nhận sao?”
Sau khi nhân viên xác nhận là hắn, họ đưa cho hắn chiếc hộp chứa tro cốt của tôi.
Tô Thời Nghiên hờ hững nhận lấy, ánh mắt đầy chế giễu.
“Đây thật sự là tro cốt của Thẩm Ý An?
Hay là chỉ lấy đại của con mèo, con chó nào đó để qua mắt tôi?”
Nhân viên sửng sốt:
“Thưa anh Tô, đây chắc chắn là tro cốt của cô Thẩm, có hồ sơ ghi lại, anh có muốn xem không?”
Tô Thời Nghiên nhếch môi:
“Không cần, tôi tin các người.”
Tôi thở phào, không rõ vì sao, bởi vì tôi đã chết nhưng hồn phách vẫn còn ở đây.
Tôi nghĩ đi nghĩ lại, rồi kết luận rằng có lẽ vì thân xác tôi chưa được chôn cất đàng hoàng.
Giờ thì Tô Thời Nghiên đã tin vào cái chết của tôi.
Dù hắn có hận tôi đến mấy, nhưng xét đến tình cảm ngày xưa của chúng tôi, có lẽ hắn cũng sẽ tiện tay chôn cất tôi đàng hoàng.
Nhưng tôi còn chưa kịp vui mừng, ngay giây sau, tôi bỗng nghe Tô Thời Nghiên đột ngột kêu lên một tiếng.
Hộp tro cốt của tôi trượt khỏi tay hắn, tro cốt rơi vãi khắp mặt đất.
Tô Thời Nghiên tàn nhẫn cười:
“Xin lỗi, tôi trượt tay.”
Vừa nói, hắn vừa giơ chân lên, dùng đế giày nghiến lên tro cốt của tôi, nghiền nát không thương tiếc.
Tôi nín thở, đối diện với ánh mắt mỉa mai của hắn, mở miệng nhưng không thể phát ra âm thanh nào.
Cho đến khi tro cốt của tôi hoàn toàn biến mất trong các kẽ nứt trên mặt đất, hòa lẫn cùng bụi bặm.
Lúc này Tô Thời Nghiên mới hài lòng thu chân lại.
Hắn cười, nói với nhân viên đang kinh ngạc:
“Nhớ nhắn lại với Thẩm Ý An, trò này cũng mới mẻ đấy, nhưng nó thất bại rồi.
Mấy hôm nữa là giỗ mẹ tôi, cô ta tốt nhất nên ngoan ngoãn đến mộ mẹ tôi chuộc tội, nếu không, cho dù cô ta đã chết, tôi cũng không ngại tự tay đào mộ, quật xác cô ta lên.”
Những chữ cuối đầy hàn ý, khiến tôi nghe mà rợn người.
Nhưng tôi biết, hắn thật sự sẽ làm vậy.
Tôi bỗng thấy may mắn vì thân xác của tôi đã bị hỏa táng.
Nếu không, cảnh tượng đó chắc chắn rất khó coi.
Nhân viên còn chưa kịp tranh luận với hắn, Tô Thời Nghiên đã nhận được một cuộc gọi và bị gọi đi.
Điều kỳ lạ là, linh hồn của tôi cũng đi theo hắn.
Bất đắc dĩ, tôi ngồi vào ghế phụ, nghe hắn trò chuyện với người phụ nữ ở đầu dây bên kia.
Giọng nói đó tôi rất quen, là Tô Dĩ Mạt, con gái nuôi của gia đình họ Tô.
Khi tôi và Tô Thời Nghiên còn yêu nhau, cô ta từng tìm tôi, yêu cầu tôi rời xa hắn.
Tôi không đồng ý, cô ta liền nhằm vào tôi, tung tin đồn xấu trong công ty tôi, thuê người bao vây tôi.
Sau khi biết chuyện, Tô Thời Nghiên đã mắng cô ta một trận và tuyên bố rằng nếu cô ta còn dám bắt nạt tôi nữa, hắn sẽ đuổi cô ta ra khỏi nhà.
Chỉ khi đó, Tô Dĩ Mạt mới chịu yên phận.
Khi nhắc đến tôi, vẻ mặt của Tô Thời Nghiên trở nên lạnh lùng hơn.
“Nhắc đến cô ta làm gì?
Xui xẻo, cô ta chỉ là giả chết thôi.”
“Nếu cô ta thực sự chết thì sao?
Thời Nghiên, anh sẽ làm gì?”
Giọng điệu dò hỏi của Tô Dĩ Mạt vang lên.
Tim tôi chợt thắt lại, theo phản xạ quay sang nhìn Tô Thời Nghiên.
Nếu là Tô Thời Nghiên trước kia, đừng nói đến chuyện chết, chỉ cần tôi xước một vết nhỏ trên tay, hắn đã đau lòng không chịu nổi.
Hắn từng nói tôi là bảo vật của hắn, suốt đời này sẽ nâng niu tôi trong lòng bàn tay mà yêu thương.
Nhưng bây giờ, Tô Thời Nghiên lại cười lạnh:
“Vậy thì tôi nhất định sẽ mở tiệc ba ngày ba đêm, rồi bắn pháo hoa khắp thành phố để ăn mừng.”
2
Tôi không thể tin nổi mà mở to mắt, và cũng lúc này mới hiểu, Tô Thời Nghiên hận tôi đến thế nào.
Hận đến mức cái chết của tôi, đối với hắn, là một chuyện đáng để ăn mừng.
Nhưng Tô Thời Nghiên, tôi thật sự đã chết rồi, chỉ là anh không tin mà thôi.
Xe dừng lại trước một cửa hàng váy cưới, Tô Thời Nghiên bước nhanh vào trong.
Hắn háo hức như ngày xưa, khi chúng tôi lén đi đăng ký kết hôn, hắn cũng từng dẫn tôi đến tiệm váy cưới như hôm nay.
Lúc đó, hắn háo hức muốn thấy tôi mặc váy cưới như thế nào.
Hắn ôm chặt tôi vào lòng, nói tôi là cô dâu đẹp nhất thế gian.
Nhưng giờ đây, hắn lại nhìn Tô Dĩ Mạt mặc váy cưới bằng ánh mắt dịu dàng như thế.
Hắn nhẹ nhàng vén tóc lòa xòa bên tai cô ta, nói khẽ:
“Đẹp lắm.”
Tô Dĩ Mạt cúi đầu mỉm cười e thẹn, khi ngẩng lên, mắt đã ngấn lệ.
“Thời Nghiên, cuối cùng em cũng chờ được đến ngày này.”
Tôi ngỡ ngàng, nhìn Tô Dĩ Mạt hôn lên mặt Thời Nghiên.
Tôi gấp gáp muốn ngăn cản tất cả những điều này.
Nhưng tay tôi lại xuyên qua cơ thể Tô Thời Nghiên, đờ đẫn nhìn hắn lồng chiếc nhẫn vào ngón tay giữa của Tô Dĩ Mạt.
Làm sao có thể?
Tại sao lại là Tô Dĩ Mạt?
Cô ta chính là người đã hại chết mẹ hắn kia mà.
Tô Thời Nghiên!
Tôi mở miệng, giọng khàn đặc, đau đớn đến tuyệt vọng.
Tôi lặng lẽ nhìn mọi chuyện diễn ra.
Tô Dĩ Mạt hân hoan soi mình trong gương, bất chợt hỏi:
“Đúng rồi Thời Nghiên, cô ta không sao chứ?”
Chúng tôi đều biết “cô ta” là ai.
Tô Thời Nghiên không có biểu cảm gì, thậm chí còn có chút chán ghét.
“Có thể có chuyện gì được, chỉ là chút trò vặt vãnh thôi.”
“Vậy đám cưới của chúng ta, có mời cô ta không?”
Tô Thời Nghiên hạ thấp mí mắt, che giấu cảm xúc trong ánh nhìn, đột nhiên, khóe môi hắn nhếch lên một nụ cười ác ý.
“Đương nhiên là phải mời, cô ta là nhân vật quan trọng mà.”
Tôi lập tức hiểu ra, Tô Thời Nghiên muốn tôi phải tận mắt chứng kiến đám cưới của hắn.
Dù sao, đây là cảnh tượng mà tôi luôn mong đợi.
Vì ngày trước không nhận được sự đồng ý của mẹ Tô, nên chúng tôi chỉ làm thủ tục, chứ không tổ chức hôn lễ.
Sau đó, hôn lễ trở thành một ước mơ xa xỉ của tôi.
Vì mẹ Tô đã qua đời, bị bệnh tim tái phát, không thể qua khỏi.
Đêm bà qua đời, cuộc gọi cuối cùng của bà là gọi cho tôi.
Vì vậy, Tô Thời Nghiên đương nhiên nghi ngờ rằng chính tôi đã khiến bà tức giận đến chết.
Ngày mẹ Tô được chôn cất, hắn bắt tôi quỳ trước mộ cả ngày lẫn đêm.
Hôm đó trời mưa rất to, tôi và hắn đối diện nhau trong cơn mưa.
Ánh mắt hắn đầy vẻ u ám, chất chứa hận thù.
Hắn nói: “Thẩm Ý An, từ nay về sau, giữa tôi và cô chết cũng đừng gặp lại nhau.”
Từ đó, tôi từ người yêu của Tô Thời Nghiên, trở thành kẻ thù của hắn.
Hắn hận tôi, sỉ nhục tôi, nhưng lại không cho phép tôi rời xa hắn.
Thậm chí còn đưa phụ nữ về nhà qua đêm.
Nhìn thấy đôi mắt tôi đỏ hoe, hắn lại nhẹ nhàng vỗ lên mặt tôi, mỉa mai:
“Thẩm Ý An, khó chịu lắm phải không?
Nhưng đây đều là do cô tự chuốc lấy, cô trách được ai chứ?”
Tôi cố gắng giải thích, nhưng chỉ khiến Tô Thời Nghiên càng thêm tàn nhẫn.
Hắn không chút nghi ngờ phán đoán của mình, bởi hắn biết rằng mẹ hắn không thích tôi.
Thậm chí bà còn tuyên bố cả đời này sẽ không cho tôi bước vào nhà họ Tô.
Vì tôi mà Tô Thời Nghiên đã nhiều lần mâu thuẫn với bà, thậm chí sẵn sàng cắt đứt quan hệ với gia đình họ Tô chỉ để ở bên tôi.
Nhưng người phụ nữ hắn yêu lại là người đã hại chết mẹ ruột của hắn.
Hắn làm sao chấp nhận được điều đó.
Tiễn Tô Dĩ Mạt đi rồi.
Tô Thời Nghiên như mới nhớ ra sự tồn tại của tôi.
Hắn “từ bi” đưa tôi ra khỏi danh sách đen, một tay gõ nhịp lên vô-lăng, một tay bấm số của tôi.
Một lúc lâu sau, hắn nhìn thấy chân mày mình càng lúc càng nhíu lại.
Nhìn thấy hắn tức giận đập vào vô-lăng như để trút giận.
“Thẩm Ý An, dám không bắt máy của tôi, cô muốn chết phải không?”
Nhưng hắn đâu biết rằng, tôi không phải là không bắt máy của hắn.
Mà là tôi không bao giờ có thể bắt máy nữa.