14

Thẩm Tri Cảnh không ngờ được rằng, tôi lại có thể thản nhiên mà ngoại tình, rồi nghiêm chỉnh thông báo cho mọi người biết rằng tôi đã mang thai với người khác.

“Anh chưa bao giờ cắm sừng em!”

Đôi tay của anh ta siết chặt, gân xanh nổi lên. Rõ ràng tin tức này đã gây cú sốc không nhỏ cho anh ta.

“Chúng tôi chỉ là công việc! Không hề vượt quá giới hạn, anh chưa bao giờ ngoại tình!”

Tôi xoa bụng mình, không muốn nghe những lời giải thích muộn màng của anh ta.

“Thư ký của anh, mỗi ngày đều khoe trên mạng xã hội về cuộc sống làm việc cùng anh, Thẩm Tri Cảnh, anh không thấy sao?

Ngay cả bạn bè của chúng ta cũng nhận ra điều bất thường và nhắc nhở tôi, anh còn nghĩ điều đó không phải là vượt quá giới hạn à?

Anh có thể cùng cô ta ngắm sao, ngắm trăng, thì tôi cũng có thể bàn thơ văn, triết lý cuộc sống với những người đàn ông khác.”

Thẩm Tri Cảnh hiếm khi nổi giận như vậy. Nhưng tôi không bận tâm, ngược lại còn cảm thấy chút tiếc nuối.

“Tiếc thật, Thẩm Tri Cảnh.

Tôi đã không kịp tìm một người đàn ông để cùng dẫn về nhà gặp bố mẹ anh, so với sự thách thức của anh hôm nay, tôi vẫn còn kém một chút.”

Thẩm Tri Cảnh không thể chấp nhận điều này. Anh ta tự tin rằng mối quan hệ giữa anh và Bạch Lạc Lạc hoàn toàn trong sạch.

Ngoài những trao đổi công việc, hai người chẳng có bất cứ giao tiếp nào khác, anh ta chỉ muốn dùng Bạch Lạc Lạc để cảnh tỉnh những người xung quanh mình.

Anh ta không hiểu vì sao chúng tôi lại đi đến mức này.
Trước đây, anh ta luôn nghĩ rằng cuộc hôn nhân của chúng tôi rất ổn định và hạnh phúc.

“Chị dâu, em và tổng giám đốc Thẩm trong sạch.”

Trước mặt mẹ Thẩm, Bạch Lạc Lạc vội vàng lên tiếng biện hộ cho mình.

“Cháu chỉ gọi điện vài lần với phu nhân để tiện cho công việc, nên nhân cơ hội này đến thăm bà.

Đối với cháu, tất cả đều là công việc, có lẽ phu nhân chưa từng đi làm, nên lhu nhân không biết rằng là thư ký riêng của tổng giám đốc, cháu phải lo mọi thứ chu đáo. Nhưng giữa cháu và tổng giám đốc không hề có chút gì vượt quá giới hạn!”

Bạch Lạc Lạc ngồi bên cạnh Thẩm Tri Cảnh, ưỡn ngực đầy tự tin.

“Thật sao? Trên đường đến đây, cô ngồi cạnh Thẩm Tri Cảnh, còn phu nhân tổng giám đốc phải ngồi ghế phụ, cái ‘chu đáo’ của cô đem cho chó ăn hết rồi à?”

Tôi không ngần ngại vạch trần cô ta, Bạch Lạc Lạc cứng họng, không biết phải trả lời thế nào. Tôi cũng không tha cho Thẩm Tri Cảnh.

“Thẩm Tri Cảnh, đây là trợ lý mà anh đã đích thân đào tạo suốt hai tháng?

Tiểu Hà cũng là phụ nữ, cũng là thư ký của anh, từ khi tốt nghiệp đại học cô ấy đã theo anh, cô ấy từng ngồi bên cạnh anh bao giờ chưa?

Tiểu Hà còn chu đáo hơn Bạch Lạc Lạc nhiều, tôi đã từng nhắm vào cô ấy lần nào chưa?”

Hơi thở của Thẩm Tri Cảnh trở nên gấp gáp, khóe mắt anh ta đã đỏ lên.

“Chúng ta ly hôn đi, Thẩm Tri Cảnh.”

15

Anh ta kéo tôi về nhà, để Bạch Lạc Lạc lại tại biệt thự của gia đình Thẩm.

Đây là lần đầu tiên kể từ khi chiến tranh lạnh, Thẩm Tri Cảnh trở về nhà, nhà cửa, tôi đã xử lý gần hết mọi thứ.

Thậm chí, những dì giúp việc cũng đã bị tôi cho nghỉ, anh ta dừng lại, ngỡ ngàng và bối rối, ngôi nhà mà chúng tôi đã cùng nhau sống suốt ba năm giờ đây trở nên xa lạ.

Lúc này, anh ta mới nhận ra.

Việc tôi nói “ly hôn” đã được chuẩn bị từ trước.

Đôi mắt Thẩm Tri Cảnh đỏ hoe, không thể tin nổi, anh ta ôm chặt tôi vào lòng.

“Hạ Tình, anh chưa bao giờ ngoại tình.”

Giọng anh ta thất vọng, trầm lắng vang lên bên tai.
“Em bỏ đứa bé đi, chúng ta bắt đầu lại từ đầu.”

Như thể nghe thấy một câu chuyện cười, tôi mỉa mai đáp trả:
“Đó là con của tôi, tại sao tôi phải bỏ nó?”

Sự bình tĩnh của tôi như xé toạc trái tim Thẩm Tri Cảnh. “Anh chưa làm gì sai, em biết mà!”

Tôi thoát khỏi vòng tay của anh ta.

“Đúng, tôi biết, anh vẫn rất trong sạch. Nhưng điều đó có ích gì chứ?

Anh để Bạch Lạc Lạc đến nhà lấy đồ cho anh, anh biết rõ điều đó sẽ làm tôi khó chịu.

Anh dẫn cô ta đến mọi sự kiện, anh biết tôi sẽ bị bàn tán.

Anh biết tất cả, nhưng anh vẫn làm.

Anh để mặc cô ta khiêu khích, làm tôi mất mặt, ép tôi phải xuống nước.

Anh ghét tôi bắt nạt kẻ yếu, nhưng Thẩm Tri Cảnh, anh có thấy kẻ mà anh cho là ‘yếu’ đó đã nhiều lần cố ý chọc giận tôi không?”

Tôi khóc khi nhớ lại những chuyện đã qua, không thể tin rằng cuộc hôn nhân của mình lại yếu ớt đến mức này.

“Anh biết cô ta có tình cảm với anh đúng không? Tôi đã nhắc nhở anh từ lâu rồi, Thẩm Tri Cảnh.”

Thay vì vô minh, cố tình phạm lỗi mới thực sự là điều tàn nhẫn nhất. Thân hình Thẩm Tri Cảnh run rẩy, anh ta đứng không vững, giọng yếu ớt như tiếng muỗi kêu.
“Xin lỗi, Hạ Tình. Cô ấy luôn khiến anh nhớ đến Chi Điềm, anh sợ em cũng sẽ trở thành một trong những con quái vật đó.”

Thẩm Tri Cảnh Điềm, em gái anh ta, cũng có hai lúm đồng tiền ngọt ngào.

“Anh chỉ không muốn thấy cô ấy rơi nước mắt. Chưa bao giờ anh có bất kỳ ý nghĩ nào về cô ấy.”

Nhìn anh ta ăn năn, lòng tôi không hề gợn sóng.

Có lẽ anh ta vô tội, nhưng tôi không muốn ngây ngốc trao điểm yếu của mình cho bất kỳ ai có thể làm tổn thương tôi.