01
Hôm đó, Thẩm Tri Cảnh lái xe đến đón tôi, khi tôi mở cửa ghế phụ, tôi sững lại. Một cô gái trẻ trung xinh đẹp đang ngồi trên ghế, mỉm cười ngọt ngào với tôi: “Chào chị dâu!”
Cô ta rất lễ phép chào hỏi tôi, nhưng lại không có ý định đứng lên nhường chỗ.
Tôi khẽ nheo mắt, chuyển ánh nhìn sang Thẩm Tri Cảnh, anh ta cúi đầu nghe điện thoại, không chú ý đến dòng chảy ngầm căng thẳng bên này.
Hôm nay, chúng tôi đã hẹn nhau cùng đi dự một buổi đấu giá, tôi đã rất mong chờ buổi hẹn này với anh ta, cẩn thận ăn mặc thật đẹp, nhưng không ngờ ghế phụ lại có người khác ngồi.
“Chào chị dâu, em tên là Bạch Lạc Lạc, là trợ lý mới của tổng giám đốc Thẩm.”
Cô ta nở một nụ cười rạng rỡ, đôi lúm đồng tiền nhạt khiến cô ta thêm phần ngọt ngào.
“Nghe nói tối nay hai người sẽ đi dự một buổi đấu giá tư nhân, em đã xin tổng giám đốc Thẩm cho em theo để mở mang tầm mắt. Chị yên tâm, em sẽ không làm phiền hai người đâu.”
Trái tim tôi ngay lập tức chìm xuống đáy vực, tôi quá hiểu người đàn ông lạnh lùng, hoàn hảo trước mắt này.
Anh ta luôn giữ khoảng cách với người khác, sẽ không dễ dàng để bất cứ ai bước vào thế giới của mình.
Chúng tôi đến với nhau qua một cuộc hôn nhân sắp đặt, sau nhiều lần cân nhắc, cả hai đã chọn nhau.
Người ngoài thường đùa rằng tôi sẽ phải sống như một góa phụ, nhưng sau khi xác nhận mối quan hệ, Thẩm Tri Cảnh luôn ôm tôi bằng ánh mắt dịu dàng.
Khi cảm xúc dâng trào, khóe mắt anh ta cũng sẽ hơi đỏ lên, anh ta nói: “Em là vợ của anh, vợ chồng là một, em khác với người khác.”
Nhưng hôm nay, dường như có điều gì đó đã thay đổi.
02
Nhưng tôi không phải là một kẻ mềm yếu chịu đựng mà không nói lời nào.
Tôi là Hạ Tình, người sẽ không bao giờ kìm nén cơn giận và chẳng cần để ý đến sắc mặt của ai.
“Xuống xe!”
Tôi lạnh lùng đuổi người, không chút nể nang, cô gái sững sờ trong chốc lát. Không ngờ lần đầu gặp mặt, tôi lại thẳng thừng làm cô ta mất mặt như vậy.
Có lẽ vì giọng điệu của tôi quá cứng rắn, Bạch Lạc Lạc bối rối, không biết phải làm gì.
“Xin… xin lỗi, chị dâu.”
Giọng cô ta có chút nghẹn ngào, thất vọng ngồi lui ra ghế sau.
Đúng lúc đó, Thẩm Tri Cảnh vừa kết thúc cuộc gọi, quay sang nhìn chúng tôi, anh ta nhận ra tôi đang giận. Trên mặt hiện lên chút bất lực pha lẫn cưng chiều.
Anh ta nghiêng người qua, cài dây an toàn cho tôi, nhận ra ghế đã bị ai đó điều chỉnh, tôi cực kỳ khó chịu và tự chỉnh lại. Một hồi lộn xộn, khiến tôi bực tức đến phát cáu.
“Thật phiền phức, tại sao ghế của tôi lại có người dám chỉnh chứ!”
Không khí trong xe trở nên ngột ngạt, cô gái sợ hãi đến mức không dám nói gì thêm, Thẩm Tri Cảnh nhíu mày, giọng anh ta bình thản đề nghị với tôi.
“Nếu hôm nay em không vui, chúng ta về nhà trước nhé.”
Trong gương chiếu hậu, tôi thấy cô ta đang lặng lẽ rơi nước mắt, tôi càng cảm thấy bực bội.
“Bạch Lạc Lạc phải không? Hiện tại tôi không còn tâm trạng để đi nữa, cô tự bắt xe về đi. Tôi và tổng giám đốc Thẩm của cô sẽ về nhà.”
Sắc mặt cô ta tái nhợt, yếu ớt nhìn sang Thẩm Tri Cảnh, nhưng anh ta không có ý định giúp cô ta thoát khỏi tình huống khó xử này.
Cô ta đành xuống xe trong dáng vẻ thất thần.
3
Thẩm Tri Cảnh sẽ không bao giờ làm tôi mất mặt trước người ngoài, anh ta luôn biết cách kiềm chế cảm xúc. Vì vậy, anh ta đề nghị tôi: “Về nhà đi.”
Có chuyện gì, về nhà giải quyết, đât là sự thấu hiểu giữa chúng tôi suốt nhiều năm qua.
“Cô ấy chỉ là một sinh viên mới ra trường, em tính toán với cô ấy làm gì?” Thẩm Tri Cảnh ôm tôi vào lòng.
“Lần đầu tiên.”
Thẩm Tri Cảnh không hiểu: “Gì cơ?”
“Bao nhiêu năm qua, đây là lần đầu tiên anh để một người phụ nữ khác ngồi vào ghế phụ của anh.”
Anh ta không ngờ, điều tôi bận tâm lại là chuyện này, ai cũng biết Thẩm Tri Cảnh xuất sắc thế nào, những người phụ nữ thích anh ta, không đếm xuể.
Nhưng anh ta luôn giữ mình trong sạch, bao cám dỗ vây quanh, nhưng anh ta chẳng bao giờ dính vào.
Thẩm Tri Cảnh khẽ cười, xoa nhẹ mái tóc của tôi.
“Không ngờ lại khiến em ghen.”
Anh ta cúi xuống hôn tôi, đầu mũi lướt nhẹ qua má: “Cô ấy chỉ là cấp dưới của anh, chỉ có vậy thôi. Anh và cô ấy sẽ không bao giờ có bất cứ mối quan hệ nào khác.”
Thẩm Tri Cảnh nâng mặt tôi lên, nhìn sâu vào mắt tôi, bằng một giọng trầm lắng, anh ta trao tôi lời hứa.
4
Giác quan thứ sáu của phụ nữ luôn rất nhạy bén.
Dù tôi chỉ gặp Bạch Lạc Lạc một lần, trực giác đã mách bảo tôi rằng, cô gái này chắc chắn có ý đồ với Thẩm Tri Cảnh.
Tôi tưởng rằng cú đe dọa lần đầu gặp mặt đã đủ sức răn đe, nhưng không ngờ, sợi dây chuyền mà lẽ ra phải thuộc về tôi tại buổi đấu giá, hôm sau lại xuất hiện trên cổ của cô ta.
Trợ lý trưởng Tiểu Hà của Thẩm Tri Cảnh đã gửi cho tôi một bức ảnh kèm theo một đoạn chụp màn hình từ trang cá nhân.
Trong ảnh, sợi dây chuyền kim cương hình trăng khuyết lấp lánh trên cổ trắng ngần của Bạch Lạc Lạc, khiến cô ta càng thêm xinh đẹp, đáng yêu.
Đôi mắt cô gái sưng đỏ, nhưng khóe miệng vẫn nở một nụ cười.
Có lẽ đêm qua về nhà đã khóc cả đêm, rồi nhận được một món quà từ ai đó.
Trong bức ảnh chụp màn hình từ trang cá nhân của cô ta, Bạch Lạc Lạc viết:
【Tổng giám đốc nói, dù bị tổn thương, con gái cũng phải mạnh mẽ!
【Lau khô nước mắt, tuân lệnh, tổng giám đốc của tôi!】
Kèm theo vài biểu tượng nắm tay dễ thương và một bức ảnh chụp sợi dây chuyền trong hộp.
Khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy máu mình như đông cứng lại.
Dù khó nói thành lời, tôi phải thừa nhận rằng
tôi đã bị kích động đến mức suýt mất bình tĩnh.
Cảm giác này thật khó chịu, như thể chiếc khăn trắng quý giá của tôi bị dính một vệt máu muỗi.
Cảm giác đó rất kỳ lạ đối với tôi.
Tôi thậm chí đã nghĩ rằng, bất kể sự thật thế nào, tôi sẽ lái chiếc Ferrari vàng của mình lên đến 180 km/h và tát vào mặt cô ta vài cái.
Nhưng nhìn vào tay mình, tôi lại nghĩ rằng thật không đáng khi để một “trà xanh” tầm thường như cô ta lọt vào mắt mình, đúng là quá mất giá.
Vậy nên, tôi gọi cho Văn Văn ở cửa hàng Hermès. Giọng Văn Văn đầy niềm vui không kìm nén được, cô ấy hứa với tôi qua điện thoại:
“Chị Thẩm yên tâm, hôm nay dù phải dọn sạch Thượng Hải, tôi cũng sẽ gom đủ hàng và gửi đến cho chị!”
Thế là ngay trong ngày hôm đó, chưa đến lúc tan làm, ngoại trừ Bạch Lạc Lạc, toàn bộ trợ lý của các giám đốc và phòng tổng giám đốc của tập đoàn Thẩm, tổng cộng 46 người, đều nhận được món quà từ phu nhân tổng giám đốc— một chiếc dây chuyền Hermès trị giá 120,000 tệ.
Dù đơn giá không bằng sợi dây chuyền trị giá 2 triệu tệ ở buổi đấu giá, nhưng với số lượng nhiều như thế, cũng đủ để khiến mọi người cảm thấy công bằng.
Tiểu Hà rất khéo léo trong cách xử lý.
Cô ấy yêu cầu mỗi người phải đăng lên trang cá nhân kèm theo dòng chữ—
【Phu nhân tổng giám đốc nói, mỗi cô gái đều xứng đáng nhận được điều tốt đẹp hơn!
【Nắm tay thật chặt, tuân lệnh, phu nhân tổng giám đốc của tôi!】
Những cô gái nhận được quà tất nhiên vui vẻ hợp tác, là trợ lý và nhân viên phòng tổng giám đốc, họ gần như là trung tâm của mọi tin đồn trong công ty.
Giờ đây nhận được món quà từ phu nhân tổng giám đốc, ai mà không hào hứng đăng bài khoe kèm theo ảnh chụp?
Thậm chí, có vài người còn khéo léo thêm vào câu: 【Phu nhân tổng giám đốc đúng là biết cách chơi!】
Các trợ lý có thể không có nhiều ảnh hưởng trong công ty, nhưng khả năng lan truyền của họ ở các phòng ban khác thì thật đáng sợ.
Chưa đầy nửa tiếng sau, cả công ty đều biết phu nhân tổng giám đốc đã tặng mọi người dây chuyền Hermès.
Còn về lý do, các hội nhóm bàn tán đã rôm rả bàn luận.
Bạch Lạc Lạc mặt mày tái nhợt, dường như bị sỉ nhục nặng nề, đôi mắt đỏ hoe, chạy vào nhà vệ sinh để tháo sợi dây chuyền kim cương ra.
Hai đồng nghiệp vào trang điểm lại nhìn cô ta, khẽ cười mỉa mai.
Bạch Lạc Lạc xấu hổ không biết trốn đi đâu, cúi đầu, vội vàng bước ra khỏi nhà vệ sinh, tiếng cười chế giễu sau lưng càng lúc càng lớn.
Mặt cô ta nóng bừng, đặt sợi dây chuyền trở lại hộp, sau đó, đem trả lại cho Thẩm Tri Cảnh, không thiếu một chút nào.