“Tao nuôi mày lớn thế này, tốn không ít tiền. Mày là của tao, phải nghe lời tao.”
Nhưng, tính kỹ lại xem, bà thật sự từng tiêu tiền cho tôi sao?
Từ khi bố mất, tôi toàn mặc đồ trẻ con nhà người ta không dùng nữa. Ngay cả học phí cũng là tôi đi nhặt rác trong kỳ nghỉ để kiếm.
Mà không, bà cũng từng quan tâm tôi.
Bà từng mang cho tôi một ly sữa có thuốc.
Có lẽ đó là lần đầu tiên bà quan tâm đến tôi. Và đó cũng là lý do kiếp trước, tôi không chút nghi ngờ mà uống cạn.
Chính bà ấy đã đẩy tôi vào con đường chết, vì cái mà bà gọi là “hòa thuận gia đình” và những năm tháng vinh hoa phú quý sau này.
Đôi khi tôi còn tự hỏi, liệu bà có thật sự là mẹ ruột của tôi không?
Mẹ ruột lại có thể đối xử với con mình như thế này sao? Tôi không biết.
Thế nên, tôi đã lén làm xét nghiệm ADN.
Dòng chữ trên giấy “Là mẹ sinh học” nói rõ cho tôi biết…sự nghi ngờ của tôi là sai, bà thật sự là mẹ ruột của tôi, Thẩm Hy Đồng.
….
Dư luận lên đến đỉnh điểm, một đám cư dân mạng giận dữ kéo đến nhà của Diệp Hải Quốc, lớn tiếng yêu cầu họ trả lại toàn bộ số tiền quyên góp từ buổi livestream.
Nhưng số tiền đó đã bị họ tiêu sạch từ lâu, giờ mà bắt trả lại chẳng khác gì đòi mạng họ.
Không chịu nổi áp lực từ đám đông, mẹ tôi đẩy Tiểu Nguyệt ra ngoài. Cả hai người cầm dao trên tay, có vẻ rất kích động.
“Nếu các người không chịu tin chúng tôi, vậy chúng tôi chỉ còn cách dùng cái chết để chứng minh.”
Vừa nói, họ vừa đưa dao lên cổ mình.
Đám đông chưa từng thấy cảnh này, sợ hãi hét lên, nói sẽ không truy cứu nữa. Nhưng cũng có người cứng rắn không tin, lớn tiếng mắng:
“Muốn chết thì về nhà mà chết, đừng ra đây làm trò mất mặt rồi đổ thừa cho chúng tôi.”
Tiểu Nguyệt nghe vậy thì bị kích động.
“Là các người, tất cả là do các người! Chính các người khiến tôi không thể làm ngôi sao, không thể kiếm tiền! Nếu tôi không sống tốt, thì cùng nhau xuống địa ngục đi!”
Nói xong, cô ta liền rạch mạnh một nhát vào cổ mình, máu lập tức phun ra, làm ướt chiếc áo sơ mi trắng cô ta đang mặc.
Trời ơi, thật sự không chịu nổi một chút kích thích, đúng là quá kinh khủng. Tôi nhìn video trên điện thoại mà rùng mình.
Mọi người xung quanh hoảng loạn hét lên:
“Cô gái này bị điên rồi sao!”
Một người trong đám đông vừa la hét vừa ngất ngay tại chỗ. May mắn thay, xe cấp cứu đến kịp, Tiểu Nguyệt giữ được mạng sống.
Nhưng vết rạch đã làm tổn thương dây thanh quản, có lẽ từ giờ cô ta sẽ khó có thể nói chuyện được nữa.
Sau vụ việc, đám đông mạng đã bớt ồn ào đi nhiều, ai nấy đều sợ dây dưa thêm sẽ gây chết người.
Thời gian trôi qua, sự việc cũng dần lắng xuống.
8
Làm sao có thể để họ dễ dàng thoát khỏi trừng phạt như vậy được?
Tôi không cho phép!
Ngày xảy ra vụ tự sát, Diệp Hải Quốc không hề xuất hiện. Tôi đã nhờ người theo dõi hành tung của ông ta. Tôi phát hiện ra ông ta gần đây đã mua một căn nhà ở thành phố A, có vẻ định chuyển đến đó để ổn định cuộc sống.
Không những vậy, ông ta còn tham gia đánh bạc xuyên quốc gia. Số tiền lớn đến mức đủ để ngồi tù suốt đời.
Nhưng như thế vẫn chưa đủ.
Tôi lục lại camera giám sát trong nhà và phát hiện một chuyện thú vị.
Mẹ tôi đã bỏ thuốc vào đồ ăn của Tiểu Nguyệt. Bà còn dẫn dắt cô ta đến quyết định tự sát.
Không trách được tại sao hôm đó cô ta lại hành động đột ngột như vậy. Hóa ra, cô ta chỉ là con cờ trong tay mẹ tôi mà không hay biết.
Tôi tổng hợp toàn bộ bằng chứng và video thu thập được gửi đến cơ quan chức năng.
Một tuần sau, cảnh sát tiến hành phong tỏa toàn bộ tài sản của gia đình Diệp Hải Quốc.
Công khai lý do bắt giữ là “tình nghi lừa đảo”. Riêng việc ông ta đánh bạc thì tạm thời chưa tiết lộ, để tránh đánh động những đối tượng liên quan.
Vụ việc livestream lừa đảo đang là vấn đề nhức nhối, cảnh sát nhân cơ hội này ra thông báo cảnh báo tội phạm.
Họ nhấn mạnh rằng để cấu thành tội lừa đảo cần đủ bốn yếu tố:
Có mục đích chiếm đoạt tài sản bất hợp pháp. Dùng thủ đoạn bịa đặt hoặc che giấu sự thật.
Người bị hại dựa trên thông tin sai sự thật mà hiểu lầm bản chất vấn đề. ..Người bị hại dựa trên hiểu lầm đó mà chịu thiệt hại về tài sản.
Chỉ cần thiếu một trong bốn yếu tố này, có khả năng không đủ cấu thành tội lừa đảo.
Gia đình họ thuê một luật sư giỏi, tranh cãi suốt một thời gian dài. Cuối cùng, mẹ tôi và Tiểu Nguyệt bị xử nhẹ hơn, nhận 10 tháng tù giam vì tình tiết giảm nhẹ.
Diệp Hải Quốc bị buộc tội lừa đảo và tham gia đánh bạc xuyên quốc gia, bị kết án 20 năm tù giam.
Vốn dĩ ông ta đã lớn tuổi mới có con gái, với 20 năm tù, có lẽ cả đời ông ta sẽ gắn bó với song sắt.
Coi như mọi chuyện có đầu có cuối.
Mẹ tôi và Tiểu Nguyệt bị giam riêng biệt. Vào ngày cuối cùng trước khi Tiểu Nguyệt được thả, tôi đến thăm cô ta.
Tinh thần cô ta dường như không còn ổn định. Nhưng có một điều không đổi, cô ta vẫn rất căm ghét tôi.
Tôi nhấc điện thoại lên.
“Chúc mừng nhé, mai là được ra tù rồi.”
Nghe thấy giọng tôi, cô ta điên cuồng đứng bật dậy, muốn lao ra ngoài nhưng bị cảnh sát bên cạnh ngăn lại.
“Bình tĩnh, đừng kích động, nếu không có thể sẽ bị giữ lại thêm vài ngày đấy.”
Cô ta lập tức yên lặng, có vẻ như những ngày trong tù cũng không dễ dàng gì. Ánh mắt đờ đẫn, thần trí hoang mang.
“À, hôm nay tôi đến chỉ để nói với cô một điều, mẹ tôi, cũng là mẹ kế của cô, đã bỏ thuốc vào đồ ăn của cô, cô biết không?”
“Không thể nào.”
Cô ta liên tục phủ nhận, lắc đầu như một kẻ điên loạn, không còn dáng vẻ ngạo mạn trước đây.
“Không thể à? Cô thật sự không nhận ra rằng trong thời gian mẹ ‘chăm sóc’ cô, tinh thần cô ngày càng suy sụp, đêm ngủ không yên giấc à?”
“Không sao cả, ngày mai gặp nhau ở Đông Hồ Số Một nhé. Tôi có một món quà cho cô. Hẹn mai gặp, Tiểu Nguyệt.”
Tôi cười nhạo một cách đắc ý.
9
Tôi không gặp cô ta, mà để lại cho cô ta một đoạn video.
Video đó ghi lại toàn bộ quá trình mẹ tôi bỏ thuốc.
Sau khi xem xong, dây thần kinh cuối cùng của cô ta cũng đứt, cô ta hoàn toàn phát điên.
Tôi biết cô ta muốn trả thù. Thế nên, tôi cho cô ta một cơ hội.
Ở đoạn cuối video, tôi nói với cô ta rằng mẹ đã trở về nhà.
Mẹ tôi bỏ thuốc vào đồ ăn của Tiểu Nguyệt, tôi không hề bất ngờ. Bởi vì mẹ tôi chưa bao giờ yêu thương cô ta, bà chỉ yêu chính mình.
Trước đây, mẹ tôi nuông chiều Tiểu Nguyệt, chăm sóc cô ta, nhẫn nhịn cô ta, tất cả chỉ vì cô ta có giá trị lợi dụng.
Chỉ khi làm Tiểu Nguyệt hài lòng, mẹ tôi mới có thể đứng vững trong gia đình họ Diệp.
Mẹ tôi hiểu rõ vị trí của Tiểu Nguyệt trong lòng Diệp Hải Quốc nên bà không có lựa chọn nào khác ngoài việc đối xử tốt với cô ta.
Nhưng từ khi Tiểu Nguyệt trở thành kẻ tàn phế, mặc dù Diệp Hải Quốc vẫn yêu thương cô ta, nhưng ai cũng thấy rõ vị trí của cô ta đã không còn như trước.
Lúc này, người duy nhất bên cạnh Diệp Hải Quốc chỉ còn mẹ tôi.
Là một người phụ nữ khôn ngoan, bà chắc chắn muốn củng cố địa vị của mình.
Cách tốt nhất chính là khiến Tiểu Nguyệt không còn khả năng tranh giành, buộc cô ta phải ngoan ngoãn nghe lời.
Đó là lý do mẹ tôi bỏ thuốc.
Tiểu Nguyệt cả đời này chắc sẽ không bao giờ hiểu nổi.
Cô ta được Diệp Hải Quốc yêu chiều từ nhỏ, luôn mặc định rằng ai cũng phải đối xử tốt với mình.
Cô ta không thể chấp nhận việc một người từng khúm núm trước mình lại dám bỏ thuốc, hãm hại mình.
Cô ta phát điên, không thể chịu đựng nổi sự thật này.
Tôi âm thầm đi theo cô ta, theo cô ta về nhà.
Mẹ tôi nhìn thấy Tiểu Nguyệt, thân thiết gọi:
“Tiểu Nguyệt, con đi đâu vậy? Mẹ chờ con mãi!”
“Thật sao?”
Tiểu Nguyệt nở nụ cười một cách kỳ quái.
“Phập!”
Một tiếng vang lên, con dao trong tay Tiểu Nguyệt đã đâm thẳng vào cổ mẹ tôi.
Động mạch chủ bị tổn thương, máu phun ra như suối, khiến mọi người không kịp phản ứng.
Mẹ tôi như một con diều đứt dây, ngã gục xuống đất. Máu vẫn không ngừng chảy, nhuộm đỏ cả sàn nhà.
Nhìn kỹ lại thì thấy mắt mẹ tôi trợn trừng, miệng há hốc, trông vô cùng kinh hãi.
Nhưng Tiểu Nguyệt vẫn chưa dừng lại, cô ta như kẻ điên cầm dao đâm liên tiếp vào người mẹ tôi.
Nhát này nối tiếp nhát khác.
Cả căn phòng ngập tràn mùi máu tanh, không khí đặc quánh khiến người ta buồn nôn.
Tôi lặng lẽ rời đi, tính toán thời gian, chắc cảnh sát sắp đến.
Ngay khi tôi vừa rời khỏi khu dân cư, một chiếc xe mất kiểm soát lao ra khỏi cổng.
Vì tốc độ quá nhanh nên tôi không thể nhìn rõ người trong xe.
Từ xa, tôi thấy chiếc xe đó lao lên đường lớn, cứ thấy người hoặc xe là đâm vào.
Trong đầu tôi lóe lên một cái tên:
Không lẽ là Tiểu Nguyệt?
Tôi hoảng loạn, vội vã quay lại nhà.
Khi đẩy cửa vào, chỉ còn lại mẹ tôi nằm trong vũng máu.
Hai giờ sau, tin tức đưa tin về vụ việc: một chiếc xe ô tô màu đen lao vào một trường tiểu học, gây thương vong nghiêm trọng.
Các hình ảnh trên bản tin đều được làm mờ, nhưng tôi tưởng tượng ra cảnh tượng ấy mà không khỏi rùng mình, cả người ớn lạnh.
Cuối cùng, cảnh sát đã kịp thời khống chế được Tiểu Nguyệt.
Mẹ tôi qua đời vì không kịp cứu chữa.
Xét đến tình trạng tinh thần của Tiểu Nguyệt, cô ta bị kết án tù chung thân.
Vậy là màn kịch bi thương do kiếp trước gây ra cuối cùng đã khép lại.
Cơn mưa lớn bất chợt đổ xuống, như thác nước xối xả trên đường phố. Những giọt mưa rửa trôi mọi vết nhơ trên người tôi, cố gắng gột sạch ký ức đau buồn của kiếp trước.
Cũng tốt thôi…
Hy vọng rằng cuộc sống sau này của tôi sẽ bình yên và hạnh phúc.
Nhưng…
“Hú……….!” Tiếng còi xe cảnh sát vang lên ngay dưới tòa nhà.
Họ cuối cùng cũng biết hết rồi à…
Biết rằng tôi đã tráo sữa.
Biết rằng tôi đã truy cập thông tin của Diệp Hải Quốc một cách trái phép.
Biết rằng tôi đã gián tiếp dẫn dắt Tiểu Nguyệt giết người.
End