Chỉ đến lúc này, cô mới thực sự hiểu tại sao tôi lại đi đập mộ ông ta hết lần này đến lần khác.
Tôi không phải đang bôi nhọ một anh hùng.
Tôi đang đập vỡ lớp vỏ bọc của một con quỷ đội lốt người – từng nhát, từng nhát.
Tô Phi hít một hơi thật sâu, rồi nhìn về phía hai quản giáo:
“Thưa hai anh, giờ đây tôi lấy danh nghĩa luật sư đại diện cho Chu Vân, chính thức báo án!”
“Nội dung tố cáo: Chu Kiến Quốc – nghi ngờ có hành vi xâm phạm nghiêm trọng đến nhiều phụ nữ trong thời gian dài, bao gồm: xâm nhập trái phép, lắp thiết bị nghe lén – quay lén, xâm phạm đời tư cá nhân, đồng thời… dàn dựng kế hoạch ‘anh hùng cứu mỹ nhân’ để thao túng tinh thần nạn nhân Hàn Ninh Ninh.”
Chương 8
Lời của Tô Phi vừa dứt, sắc mặt mẹ tôi lập tức trắng bệch.
Nhưng rất nhanh, mẹ tôi bất ngờ lao lên, giật phắt chiếc điện thoại từ tay Tô Phi, đôi mắt bà trừng trừng nhìn cô:
“Các người rõ ràng đang vu khống!”
“Kiến Quốc nhà chúng tôi đã chết rồi, cô còn muốn bôi bẩn danh dự của ông ấy, rốt cuộc cô có ý đồ gì?”
“Những video này đều là giả! Kiến Quốc nhà chúng tôi tuyệt đối chưa từng làm những chuyện đó. Chắc chắn là mấy người lấy từ đâu về rồi giả mạo!”
Mẹ tôi nhìn Tô Phi đầy hung hăng, rồi quay sang ống kính livestream, giọng the thé:
“Các người đừng tin con đàn bà này! Cô ta chính là luật sư đại diện của Chu Vân, để giúp Chu Vân thắng kiện mà không từ thủ đoạn!”
Nhưng lần này, trong livestream đã không còn những lời khen ngợi bà như trước. Chỉ còn một biển bình luận chất vấn và chửi rủa.
Ai cũng biết – công khai phát tán video giả trước mặt hàng chục nghìn người xem – có thể phải chịu trách nhiệm trước pháp luật.
Mà Tô Phi lại là một luật sư, lẽ nào cô ấy không rõ hậu quả?
Thấy không ai tin lời mình, mẹ tôi – Dương Lan Hoa – càng hoảng loạn, gắt lên:
“Không tin thì các người cứ đến nhà tôi, xem xem máy tính của Kiến Quốc có những thứ đó không!”
Đúng lúc này, điện thoại của một quản giáo vang lên. Anh nghe vài câu, sắc mặt lập tức trầm xuống:
“Luật sư Tô, đồng nghiệp của chúng tôi đã đến nhà bà Dương Lan Hoa kiểm tra. Theo xác nhận, máy tính ở đó chỉ có một bức ảnh động con bướm.”
“Còn việc cô nói nhấn nhiều lần sẽ hiện ra thư mục ẩn, đồng nghiệp chúng tôi không thấy hiện tượng đó.”
Vừa nghe xong, Dương Lan Hoa lập tức đắc ý, giọng cao vút:
“Thấy chưa? Cảnh sát đã xác nhận giúp rồi, chuyện này hoàn toàn là Tô Phi và Chu Vân bày ra!”
“Người trong sạch tự khắc trong sạch. Kiến Quốc nhà chúng tôi bị oan, ông ấy là anh hùng của cả thành phố!”
Cư dân mạng một lần nữa lại do dự.
Đã có cảnh sát nói vậy, lẽ nào Chu Kiến Quốc thực sự bị oan?
Tô Phi khẽ cau mày, hơi bối rối:
“Có thể đoạn mã đã bị xóa mất rồi không?”
Quản giáo lắc đầu:
“Đồng nghiệp của chúng tôi đã kiểm tra toàn bộ, cả những tệp đã xóa cũng được khôi phục, nhưng không tìm thấy những gì cô nói!”
Lông mày Tô Phi nhíu chặt hơn:
“Tôi có thể đảm bảo tính xác thực của nó! Tôi chính tay sao chép ra từ máy tính của Chu Kiến Quốc!”
“Bằng chứng đâu?”
Dương Lan Hoa hùng hổ chìa tay về phía Tô Phi:
“Cô đã nói là sao chép ra, vậy cô chứng minh đi? Không có chứng cứ, chỉ nói suông, ai tin?”
“Cô là luật sư mà, chẳng lẽ ngay cả chuyện này cũng không hiểu sao?”
Tô Phi im lặng. Khi sao chép, cô cẩn trọng đến mức không để lại dấu vết, sợ Dương Lan Hoa phát hiện.
Bây giờ tất nhiên cô không thể chứng minh điều mình nói.
“Bà muốn chứng cứ phải không? Được, tôi sẽ cho bà!”
Đúng lúc ấy, tôi – từ đầu đến giờ vẫn im lặng – cuối cùng cũng cất tiếng.
Tôi tiến lên, xé toạc tờ giấy chứng nhận bệnh tâm thần trong tay mẹ, rồi quay sang phía cảnh sát:
“Muốn chứng cứ, thật ra… rất đơn giản!”