23

Vừa dứt lời, sắc mặt A Vinh tối sầm lại, ánh mắt lộ rõ khó chịu. Hắn đứng dậy, đi về phía cô, hạ giọng đầy bực tức: “Tôi đang nói chuyện với bác gái, liên quan gì đến cô?”

Tô Anh Đồng nắm chặt tay, nghiến răng: “Sao lại không liên quan? Là tôi bị đem ra gả mà!”

Bên cạnh, Tô Tiểu Tiểu nhìn thấy cảnh này, trên mặt hiện rõ nụ cười hả hê.

Xem ra mẹ cô cuối cùng cũng quyết định bán Tô Anh Đồng đổi tiền rồi, kế hoạch của cô sắp thành công.

‘Mau mau để chị ấy gả đi cho xong, như vậy chị sẽ không còn cơ hội tranh giành Hàn Việt ca ca với mình nữa.’

Nhưng Tô Anh Đồng chẳng buồn để ý đến ánh mắt kia, Chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm mẹ mình và A Vinh.

Cô nhìn hai người mặt mày vui vẻ, lời nói ngọt ngào ấy mà thấy trong đầu như có một sợi dây sắp đứt tung.

Đúng lúc bầu không khí đang căng như dây đàn, Một giọng nói quen thuộc vang lên từ ngoài cửa:

“Chào cô, đây có phải là nhà của Tô Anh Đồng không?”

Tô Anh Đồng khựng lại, chưa kịp phản ứng.

Nhưng khi mở cửa ra và nhìn thấy người đứng ngoài, đôi mắt cô sáng lên, trong lòng lóe lên một tia hy vọng.

“Ôn Hoài An!”

Cô hạ giọng gọi, trong ánh mắt mang theo chút căng thẳng và mong đợi.

“Anh có thể giúp tôi một việc không, giả vờ là bạn trai tôi nhé?”

Ôn Hoài An sững người, ánh mắt thoáng qua một tia bất ngờ, rõ ràng không nghĩ rằng cô sẽ đưa ra yêu cầu như vậy.

Nhưng anh nhanh chóng hiểu ra tình cảnh của Tô Anh Đồng, mím môi gật đầu:

“Được, tôi giúp cô.”

Nói rồi, anh bước vào nhà cùng cô, đứng thẳng người, nhìn mọi người trong nhà.

“Chào bác gái, chào em. Lần đầu gặp mặt, cháu xin giới thiệu, cháu là bạn trai của Anh Đồng, tên là Ôn Hoài An.”

Sắc mặt mẹ Tô lập tức trở nên khó coi.

Bà trợn mắt nhìn Anh Đồng, giọng đầy phẫn nộ và xấu hổ:

“Tô Anh Đồng! Giỏi lắm rồi đấy! Dám lén lút quen bạn trai! Thật không biết xấu hổ!”

Tô Anh Đồng không chịu thua, phản pháo lại:

“Ít ra còn hơn mẹ đi bán con gái!”

Câu nói vừa dứt, cả căn phòng rơi vào im lặng.

Sắc mặt mẹ Tô lập tức chuyển sang tím tái, sững người mấy giây, rồi tức đến run rẩy, trừng mắt nhìn cô.

Sắc mặt A Vinh cũng không khá hơn là bao.

Hắn lạnh lùng nhìn mẹ Tô, giọng đầy tức giận:

“Đã có bạn trai rồi mà còn gọi tôi đến xem mắt? Bà đang giỡn mặt tôi à!?”

Nói rồi, hắn giật lấy xấp tiền sính lễ trong tay bà, ánh mắt tràn đầy khó chịu:

“Đã vậy thì khỏi cần nói gì nữa, đừng mong nhận được một đồng!”

Hắn hừ lạnh, quay người rời khỏi nhà họ Tô.

Mẹ Tô đứng đó, mặt mày u ám, xấu hổ và tức giận đan xen khiến bà run rẩy.

Bà trừng mắt nhìn Anh Đồng, giọng run run vì giận:

“Cút! Cút ra khỏi nhà tao ngay!”

Tô Anh Đồng vẫn thản nhiên, trên mặt không có chút sợ hãi nào.

Cô không buồn liếc nhìn mẹ lần nữa, đi thẳng vào phòng, bắt đầu thu dọn hành lý.

Ôn Hoài An đứng bên cạnh, im lặng giúp cô xếp đồ đơn giản, ánh mắt dịu dàng.

Tô Anh Đồng thu dọn xong, xách hành lý lên, không ngoảnh lại, rời khỏi nhà họ Tô.

Ra khỏi nhà, nỗi ấm ức trong lòng cô cũng dịu bớt phần nào.

Cô hít sâu một hơi, sánh bước bên Ôn Hoài An, trong lòng vẫn còn dư âm của cơn giận.

Đi được vài bước, cô không nhịn được lên tiếng:

“Ôn Hoài An, sao anh lại đến thủ đô tìm tôi?”

Cô biết anh vốn không phải người thích xen vào chuyện người khác.

Trước giờ luôn giữ khoảng cách, sao đột nhiên lại xuất hiện ở đây?

Ôn Hoài An khẽ cười, ánh mắt ấm áp:

“Tôi biết cô chịu áp lực lớn khi về nhà, đặc biệt là từ mẹ cô. Tôi sợ cô không gượng nổi một mình.”

Anh dừng một chút, ánh mắt càng thêm dịu dàng:

“Nên tôi quyết định xin nghỉ vài ngày, đến đây xem tình hình thế nào. Ít nhất cũng để cô biết, dù có chuyện gì xảy ra, tôi vẫn ở bên cô.”

Lòng Tô Anh Đồng khẽ run lên, một dòng ấm áp lan tỏa.

Chỉ là vài câu nói đơn giản, nhưng lại khiến cô cảm nhận được một loại ấm áp mà trước nay chưa từng có.

Sự thấu hiểu và ủng hộ này — ở nhà cô chưa bao giờ có được.

“Cảm ơn anh, Ôn Hoài An.”

Tô Anh Đồng nhẹ giọng nói, trong giọng mang theo biết ơn và nhẹ nhõm.

Hai người đến một nhà khách trong nội thành, làm thủ tục thuê hai phòng.

Sau khi cất hành lý xong, họ cùng nhau rời khỏi nhà khách.

Tô Anh Đồng ngẩng đầu nhìn Ôn Hoài An, đề nghị:

“Hay là, tôi mời anh ăn món vịt quay nổi tiếng nhất thủ đô nhé?”

“Lần này anh giúp tôi chuyện lớn như vậy, phải để tôi mời anh một bữa tử tế.”

Ánh mắt Ôn Hoài An vẫn dịu dàng, giọng điệu tự nhiên:

“Không cần khách sáo vậy đâu. Hôm nay giúp được cô là tôi thấy vui rồi. Cứ xem như tôi làm một việc nhỏ vì cô, đừng nghĩ nặng nề quá.”

Tô Anh Đồng hơi ngượng, nhưng vẫn kiên quyết.