1
Yêu nhau bốn năm, kết hôn ba năm, chồng tôi đã thay lòng đổi dạ với cấp dưới.

Chắc chắn là Thẩm Chiêu nghĩ rằng mình che giấu rất giỏi. Nhưng thực ra, mọi thứ đều đã để lại dấu vết và không thể qua được con mắt của tôi.

Đầu tiên là thời gian tan làm đột nhiên trở nên không đều đặn, mỗi lần gọi điện thoại thì anh ta đều nói đang phải tăng ca. Sau đó, anh ta lại thường xuyên bất giác mỉm cười với điện thoại, nhưng ngay khi tôi đến gần thì ngay lập tức tắt màn hình.

Khi đang ăn cơm và nói chuyện với tôi, anh ta thường hay lơ đãng.

Anh ta sẽ đột nhiên có thêm những sở thích mới, có thêm phong cách nói chuyện, rồi cả món đồ ăn yêu thích mới lạ và một số thứ liên quan đến các quan điểm khác.

Anh ta mất đi sự nhiệt tình lúc trước và quên đi những điều chúng tôi đã cùng nhau hứa hẹn. Và sau những lần tăng ca dài trong một khoảng thời gian, anh ta lại liên tục mang hoa và món quà nhỏ tặng tôi mặc dù anh ta vốn không phải là người lãng mạn gì cả.

Có lẽ vì để che giấu đi mọi chuyện, Thẩm Chiêu trở nên dịu dàng và quấn quýt với tôi hơn trong một số chuyện như trở lại năm mười tám tuổi yêu đương cuồng nhiệt.

Nhưng thực ra tất cả đều để qua mắt đánh lừa tôi.

Anh ta đã thích một người phụ nữ khác. Là bạn gái cũ của anh trai, một người phụ nữ hoàn toàn khác tôi, tươi tắn và đầy năng lượng – Hà Mẫn.

2.
Tôi cũng không xa lạ gì với Hà Mẫn.

Lần đầu tiên cô ta xuất hiện trong cuộc sống của tôi là khi cô ta mang thân phận là bạn gái của Giang Tịch – một kẻ đào hoa chưa bao giờ đưa phụ nữ đến gặp bạn bè – nhưng lại lần đầu tiên dẫn cô ta đến, chính thức giới thiệu cho chúng tôi.

Cô ta là một người phụ nữ đặc biệt nếu không thì sau khi chia tay, Giang Tịch – một tay chơi cũng sẽ không vì cô ta mà say rượu hàng đêm.

Gặp lại cô ta lần nữa là khi đó ở trong văn phòng của Thẩm Chiêu. Cô ta đã vào làm việc trong công ty của Thẩm Chiêu.

Với lý lịch xuất sắc và năng lực của bản thân, cô ta từng bước đến gần Thẩm Chiêu rồi trở thành trợ lý đắc lực của anh ấy.

Không lâu sau đó, hôn nhân của tôi liền xuất hiện dấu hiệu tan vỡ.

3
Sáng sớm có mưa.

Trước khi Thẩm Chiêu đi làm, tôi đã cố gắng từ chiếc giường ấm áp bò dậy. Khi đang thắt cà vạt cho anh ta, tôi vẫn còn ngáp liên tục.

Anh ta cười, đưa tay giúp tôi lau nước mắt nơi khóe mắt: “Nếu mệt thì ngủ tiếp đi.”

Tôi chỉnh lại cổ áo của anh ta, sát lại gần ôm và làm nũng: “Chỉ muốn ôm anh thôi, mấy ngày rồi chúng ta không cùng nhau ăn cơm.”

Thẩm Chiêu nhẹ nhàng hôn lên mặt tôi: “Đợi anh hoàn thành xong dự án này thì sẽ cùng em đi nghỉ mát.”

“Không cần đi nghỉ.” Tôi chạm vào cằm anh ta, “Tối nay về ăn cơm với em được không?”

“Tối nay…” Anh ta mở tay nhìn lịch trình, “Tối nay có một bữa tiệc, anh sẽ cố gắng kết thúc sớm để về với em.”

“Được rồi.”

Nhưng anh ta vẫn thất hứa, đây không phải lần đầu gần đây.

Tôi ngồi trong nhà hàng, gọi điện cho Thẩm Chiêu.

Lần đầu tiên anh ta nghe máy, giọng anh ta thấp và mang vài phần áy náy: “Tửu Tửu, anh có thể cần thêm một chút thời gian.”

“Được thôi, em đợi anh.”

Lại thêm một giờ nữa trôi qua.

Tin nhắn gửi đi không có hồi âm, một lúc sau, Thẩm Chiêu gọi lại cho tôi.

“Xin lỗi Tửu Tửu, có thể muộn thêm chút nữa được không?”

Bàn bên cạnh đã thay đổi hết đợt khách này đến đợt khách khác.

Có một đạo lý là, việc gì cũng không nên quá ba lần.

Tôi nhẹ nhàng hỏi lại: “Thật sự không thể về được sao?”

Giọng anh ta mang vài phần say nhưng vẫn cố thấp giọng dỗ dành tôi: “Còn một chút việc phải xử lý, anh sẽ nhanh chóng.”

“Thôi được rồi.” Tôi thở dài thất vọng, dịu dàng nói, “Chỉ là một bữa ăn mà thôi, cũng không quan trọng lắm, anh uống ít rượu và về sớm nhé.”

Thẩm Chiêu cảm thấy có lỗi: “Ngày mai anh không đi làm, anh sẽ dành thời gian cho em.”

Tôi đáp lại một cách thờ ơ: “Ừ, nghe theo anh sắp xếp.”

Hà Mẫn có một tài khoản Weibo với hàng triệu lượt người theo dõi.

Cô ấy vừa đăng một trạng thái mới, một bức ảnh chụp một mình, người đẹp cầm ly rượu, vẻ mặt lười biếng đối diện với ống kính.

Chú thích viết: “Người phụ nữ thông minh thì sẽ hiểu rằng, đàn ông không phải là con chó bị xích ở bên cạnh mình.”

Bên dưới là hàng loạt lời khen ngợi.

Tôi cười khẩy.

Thẩm Chiêu đã nói dối tôi. Rõ ràng là Hà Mẫn vừa mang về một hợp đồng lớn cho công ty nên tối nay họ đang tổ chức ăn mừng.

Anh ta có thể chọn giải thích với tôi, cũng có thể đưa tôi tới cùng tham gia. Nhưng Thẩm Chiêu lại không chọn cái nào.

Anh ta chắc vẫn nghĩ tôi không biết, nhưng từ khi anh ta bắt đầu có những biểu hiện khác lạ thì tất cả hành động của anh ta, tôi đều nắm rõ trong tay.

4
Hôm nay là sinh nhật của tôi thì tất nhiên là không nên trôi qua một cách buồn bã như vậy.

Tôi lật tìm trong danh bạ WeChat rồi gửi một tin nhắn: “Em bé, nhận đơn đi.”

Đối phương trả lời ngay: “Có luôn, chị ơi.”

Tôi rời khỏi nhà hàng và gửi vị trí hiện tại: “Đi ăn cùng chị nhé, tiện thể mang theo một chiếc bánh kem.”

“Có mấy người ăn bánh?”

Tôi nói: “Chị và em, hôm nay là sinh nhật chị.”

Nửa tiếng sau, Linh Dương Chi đã tới nơi, mang theo một chiếc bánh kem nhỏ và một bó hoa rực rỡ.

Anh ấy có một khuôn mặt tuấn tú nổi bật, chỉ cần đứng đó thôi cũng dễ dàng thu hút ánh nhìn của mọi người.

Tôi đứng trong bóng tối vẫy tay: “Chị ở đây!”

Linh Dương Chi ôm bó hoa và cầm bánh kem nhanh chóng bước tới, khi đưa bó hoa anh ấy nói với giọng vui vẻ: “Hy vọng em không đến trễ, chúc mừng sinh nhật chị!”

Tôi mỉm cười rồi nhận lấy: “Cảm ơn em.”

Anh ấy còn gọi thêm trái cây và đồ ăn.

Khi mọi thứ đã đến đủ, Linh Dương Chi cẩn thận bày biện một bàn tiệc và cắm nến lên bánh kem.

“Chúc mừng sinh nhật, chị của em!”

Tôi chụp một tấm ảnh và đăng lên WeChat với dòng trạng thái: “Chúc mừng sinh nhật, Trình An Tửu.”

Sau đó tôi thổi tắt ngọn nến mà Linh Dương Chi vừa thắp.

Anh ấy ngẩn người ra, vội vàng nói: “Chưa kịp ước gì cả!”

“Ước gì chứ.” Tôi chấm chút kem lên mặt anh ấy, cười nói, “Những gì mình muốn phải dựa vào chính mình, không trộm không cướp, cũng không mơ tưởng nhờ vào trời.”

Mặt anh ấy đỏ lên, gật đầu: “Chị nói đúng.”

Giữa vợ chồng thì tất nhiên là phải cần có sự công bằng. Anh ta đã ở bên người phụ nữ khác vào ngày sinh nhật của tôi, tất nhiên cũng sẽ có người khác thay anh ta ở bên tôi vào đêm nay rồi.

5.

Linh Dương Chi là trợ lý trong phòng vẽ của chị tôi.

Cậu ấy là một thanh niên mới bước vào đời, mang một khuôn mặt đẹp và tính cách vui tươi, cởi mở.

Chị tôi có đánh giá về cậu là: chu đáo, tận tâm, có suy nghĩ, là người đáng tin cậy và thực tế. Dù điều cuối cùng còn cần kiểm chứng. Nhưng không thể phủ nhận rằng tôi thấy cậu ấy là một chàng trai dễ mến.

Ngày phát hiện Thẩm Chiêu và Hà Mẫn có gì đó, tôi ở một mình trên sân thượng của phòng vẽ rất lâu.

Linh Dương Chi mang lên hai chai rượu, đưa tôi một chai: “Chị đang phiền chuyện gì vậy?”

Tôi mở nắp, uống một ngụm rượu: “Phiền chồng đang muốn ngoại tình.”

Cậu ấy ngồi xuống bên cạnh, ngạc nhiên đến mức nói lắp: “Thật, thật sao?”

“Giả đấy.” Tôi chạm ly với cậu ấy, hỏi một cách thản nhiên: “Cậu có phiền muộn gì không?

Linh Dương Chi im lặng một lúc, rồi nói đùa: “Tất nhiên là có, phiền vì không có tiền.”

Tôi cười không để tâm, cậu ấy mang đôi giày thể thao phiên bản giới hạn, tiền cũng không mua được.

Sau đó, khi hành vi của Thẩm Chiêu ngày càng quá đáng, một ngày nọ sau khi uống rượu, tôi thử thăm dò Linh Dương Chi: “Thỏa thuận một giao dịch nhé?”

Cậu ấy đồng ý còn nhanh hơn tôi tưởng tượng.

6

Không lâu sau khi đăng trạng thái lên WeChat, cuộc gọi của Thẩm Chiêu đã đến.

“Tửu Tửu, em đang ở đâu?”

“Ở Đại lộ Minh Dương.”

Thẩm Chiêu tỏ ra hối hận và tự trách: “Anh lại quên mất hôm nay là sinh nhật của em.”

Tôi xúc một muỗng bánh kem đưa vào miệng: “Hừm, đang định tối nay về sẽ phạt anh cho ra trò.”

“Lỗi của anh, lỗi của anh, tùy em phạt!” Thẩm Chiêu liên tục xin lỗi, “Em đang ở đâu, anh đến đón em.”

Tôi gửi vị trí hiện tại cho anh ta.

Linh Dương Chi ngồi đối diện, nhìn bàn một lúc rồi mới do dự hỏi tôi: “Chị, anh ta còn… còn ở với người khác không?”

“Đúng vậy, tối nay anh ta tổ chức ăn mừng cho cô ta, quên cả sinh nhật của chị.”

Linh Dương Chi mím môi, cố gắng tìm lời an ủi tôi: “Chị đừng buồn.”

Tôi ăn hết cả đĩa bánh kem: “Không buồn không được, nên chỉ còn cách gọi em đến để mừng sinh nhật cùng chị.”

Mặt Linh Dương Chi đỏ lên rõ rệt, nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh: “Em rất vinh hạnh.”

Khi Thẩm Chiêu sắp đến nơi, tôi chuyển tiền cho Linh Dương Chi: “Cảm ơn em về chiếc bánh nhé, bé cưng.”

Tôi ôm bó hoa lên: “Còn bó hoa này nữa, chị rất thích, có thể mang về không?”

Linh Dương Chi gật đầu: “Tất nhiên là được, vốn dĩ là em tặng chị mà.”

“Tối nay cảm ơn em.” Tôi xoa đầu cậu ấy: “Có rảnh sẽ đến phòng vẽ tìm em.”

Cậu ấy hiếm khi tỏ ra một chút bướng bỉnh, tránh tay tôi: “Đừng xoa đầu, em không phải trẻ con nữa.”

Xe của Thẩm Chiêu đỗ ở trạm. Anh ta gọi tài xế lái xe, ghế phụ có Hà Mẫn đang ngồi. Cô ta rất tự nhiên mà cười chào tôi: “Lâu rồi không gặp, An Tửu.”

Tôi ôm bó hoa, nhẹ nhàng gật đầu với cô ta: “Chào cô Hà.”

Sau đó mở cửa ghế sau, Thẩm Chiêu ngồi bên trong trông như đã uống khá nhiều rượu, mặt hơi đỏ. Anh ta nhìn bó hoa trong tay tôi: “Ai tặng vậy?”

Tôi tựa vào vai anh ta, đặt hoa vào lòng anh, xoay qua xoay lại để khoe: “Đẹp không?”

“Đẹp.” Anh ta vuốt ve những cánh hoa mềm mại, lại hỏi: “Ai tặng vậy?”

“Một cậu bé dễ thương tặng, em rất thích.”

Thẩm Chiêu hôn nhẹ lên trán tôi, thì thầm xin lỗi: “Xin lỗi, anh lại quên mất ngày quan trọng như vậy.”

“Ai bảo lòng anh không biết chạy đi đâu.”

Tôi chọc chọc vào ngực anh ta, nhỏ giọng trách móc: “Em đói bụng chờ anh mãi, người trong quán nhìn em như nhìn một đứa ngốc.”

Ánh mắt anh ta càng thêm áy náy: “Em phải nhắc anh chứ.”

“Em không thèm.” Tôi chẳng quan tâm ai, ghé sát tai Thẩm Chiêu nhỏ giọng nói, “Em muốn anh tự nhận ra, rồi bù đắp cho em.”

“Nếu không phải cậu bé kia có thời gian, tối nay em đã phải cô đơn một mình rồi.”

Thẩm Chiêu đã có vài phần say, nắm lấy tay tôi, ánh mắt mơ hồ: “Anh sẽ bù đắp cho em, nói cho anh biết em muốn gì?”

Tôi vòng tay qua cổ anh ta, hôn nhẹ lên má anh và thì thầm: “Em muốn ông xã của em.”

Anh ta thở mạnh hơn, siết chặt tay tôi: “Tửu Tửu…”

Hà Mẫn im lặng ngồi ở ghế phụ.

Cho đến khi cô ta xuống xe và đi vòng qua gõ cửa sổ ghế sau.

Thẩm Chiêu đã nắm chặt tay tôi, tựa vào vai tôi ngủ thiếp đi.

Hà Mẫn cầm túi đứng ngoài xe, gió đêm thổi tung mái tóc dài của cô ta.

“An Tửu, hôm nay Tổng Giám đốc Thẩm đã uống đỡ rượu cho nhân viên khá nhiều, nếu có thể, tối nay chị hãy nấu ít canh giải rượu cho anh ấy uống trước khi ngủ, sáng mai sẽ dễ chịu hơn.”

Tôi chân thành cảm ơn: “Cảm ơn cô, tôi sẽ giao cho cô giúp việc, những việc vặt như thế này cô ấy khá rành.”

Nụ cười trên khóe miệng cô ta lập tức biến mất.

Tôi chào tạm biệt một cách thân thiện: “Cô Hà đi đường cẩn thận, chúc ngủ ngon.”

Hà Mẫn kéo khóe miệng: “Chúc ngủ ngon.”

Uống đỡ rượu cho nhân viên?

Công ty có bao nhiêu nhân viên, ai đủ tư cách để ông chủ phải uống đỡ rượu?

Tôi đẩy Thẩm Chiêu đang ngủ bên cạnh, nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm cảnh đêm vụt qua, mỉm cười lạnh lùng không lời.

Một người phụ nữ đáng khinh, một con chó chuyên chui vào nhà người khác thì không đáng để giữ lại bên mình.

Anh ta có thể thoải mái chạy ra ngoài rồi muốn làm chó của ai thì làm chó của người đó.

Nhưng đã chạy ra ngoài thì đừng bao giờ mơ quay lại nhà này.

Tôi vuốt nhẹ đôi chân mày của người đàn ông bên cạnh.

Thẩm Chiêu.

Ai phản bội tôi thì sẽ phải chịu ngàn mũi tên xuyên tim.

7.
Đến ngày hôm sau anh ta mới nhớ ra và hỏi tôi: “Tửu Tửu, tối qua… ai đã cùng em mừng sinh nhật vậy?”

Tôi đắp mặt nạ trước gương: “Cậu bé trong phòng vẽ của chị, anh có nhớ không? Cao cao, còn trẻ lắm.”

Thẩm Chiêu cố gắng nhớ lại, trông rất nỗ lực nhưng có lẽ nghĩ mãi cũng không ra.

Vì anh ta đã gần một năm rồi không vào phòng vẽ của chị tôi.

Tôi chuyển hướng sự chú ý của anh ta: “A Chiêu, giúp em phun nước cho bó hoa được không?”

Ý nghĩ bị cắt ngang nên rất nhanh anh ta liền làm theo.

Như đã hứa tối qua, hôm nay Thẩm Chiêu bỏ hết công việc để ở bên tôi.

“Thật sự được không?” Tôi cau mày, lo lắng không yên: “Có làm trễ nải công việc của anh không?”

Thẩm Chiêu im lặng một lúc rồi kiên quyết nói: “Công việc quan trọng mấy cũng không bằng vợ.”

“Hôm nay anh sẽ ở bên em, muốn đi đâu chúng ta đi đó, miễn là em vui.”

“A Chiêu!” Tôi vui mừng ôm chầm lấy anh: “Anh thật là tuyệt vời!”

Anh bất chợt thở dài: “Sao em dễ hài lòng thế?”

“Em đâu có dễ hài lòng.” Tôi chưa bao giờ tiếc những lời ngọt ngào: “Vì yêu anh nên mọi chuyện đều coi anh là quan trọng nhất.”

“Tửu Tửu, thật ra cũng không cần như vậy.”

Ánh mắt anh ấm áp xúc động nhưng lời nói lại vô cùng lý trí: “Anh cũng yêu em, nhưng vợ chồng là một thể thống nhất nhưng cũng là hai cá thể độc lập, em cũng nên coi trọng bản thân mình.”

Tôi cười nhìn anh: “Đúng vậy, chúng ta là một thể thống nhất nhưng cũng là cá thể độc lập nên anh có gì em cũng nên có, như vậy mới công bằng, phải không nào?”

Thẩm Chiêu không hiểu được ẩn ý trong lời tôi, gật đầu đồng ý: “Phải.”

Scroll Up