Tôi đang bắt đầu một cuộc đời mới, ngập tràn hạnh phúc.
Trong thời gian ở cữ, Cảnh Niên giống như “siêu bố bỉm sữa”, chăm sóc cả tôi và con rất chu đáo.
Thay tã, pha sữa, ru ngủ — việc gì anh cũng làm gọn gàng, thuần thục.
“Cảnh Niên, anh còn giống mẹ hơn cả em nữa đó.” Tôi trêu khi thấy anh thay tã cho con điêu luyện.
“Anh chuyên nghiệp mà.” Anh tự hào nói. “Hồi học đại học y, anh học qua nhi khoa, mấy việc này là cơ bản.”
“Vậy em chỉ cần ngồi tận hưởng thôi nhỉ?” Tôi dựa đầu vào giường, lười biếng cười nói.
“Tất nhiên rồi. Em là bảo bối của anh, phải được chiều chuộng cả đời.” Anh dịu dàng đáp.
Chúng tôi đặt tên cho con là Cố An Nhiên, mong con cả đời bình an, vui vẻ.
Bé An Nhiên rất ngoan, ít khi quấy khóc, Cảnh Niên bảo là thừa hưởng tính nết hiền lành của tôi.
Đến ngày đầy tháng, chúng tôi mời cả hai bên gia đình và bạn bè đến chúc mừng.
“An Nhiên giống bố ghê!” Ai cũng nhận xét vậy.
“Tính cách thì giống mẹ, rất ngoan.”
Nghe những lời khen ấy, tôi và Cảnh Niên đều vô cùng mãn nguyện.
Lúc đó, mẹ kéo tôi ra một góc.
“Thanh Vũ, bây giờ con thật sự rất hạnh phúc.” Mẹ xúc động nói.
“Vâng, mẹ. Con rất mãn nguyện với cuộc sống hiện tại.” Tôi gật đầu.
“Hồi đó khi con hủy hôn với Thẩm Thời Sâm, cả nhà ai cũng lo lắng…” Mẹ thở dài, “Giờ nhìn lại, con đã quyết định đúng rồi.”
“Có đôi khi, buông tay cũng là một sự khôn ngoan.” Tôi mỉm cười nói.
Mẹ gật đầu: “Cảnh Niên là một người tốt, con phải biết trân trọng.”
“Con biết mà.”
Sau tiệc đầy tháng, gia đình ba người chúng tôi trở về tổ ấm nhỏ của mình.
“Vợ ơi, từ hôm nay, chúng ta mới thực sự là một gia đình.” Cảnh Niên ôm An Nhiên cười nói.
“Chúng ta vốn dĩ đã là một gia đình rồi.” Tôi sửa lời anh.
“Không giống đâu, bây giờ chúng ta còn có kết tinh của tình yêu nữa mà.” Anh cúi nhìn con trai trong lòng, ánh mắt đầy hạnh phúc.
Buổi tối, sau khi An Nhiên ngủ, tôi và Cảnh Niên nằm trên giường trò chuyện.
“Cảnh Niên, anh có bao giờ hối hận vì đã lấy em không?” Tôi chợt hỏi.
“Sao lại hối hận?” Anh ngạc nhiên nhìn tôi.
“Vì em từng yêu người khác, vì em không hoàn hảo.”
“Thanh Vũ.” Anh quay sang, nhìn tôi đầy nghiêm túc, “Anh yêu chính con người em – bất kể quá khứ của em như thế nào.”
“Thật chứ?”
“Thật.” Anh hôn nhẹ lên trán tôi, “Hơn nữa, nếu không có quá khứ đó, em cũng không trở thành người phụ nữ tuyệt vời như bây giờ.”
“Vậy bây giờ em là người như thế nào?” Tôi chớp mắt hỏi.
“Mạnh mẽ, độc lập, tốt bụng… lại còn xinh đẹp nữa.” Anh liệt kê từng điểm một.
“Anh nói nghe ngọt quá rồi đấy.” Tôi khẽ đánh vào vai anh.
“Anh nói thật lòng mà.” Anh cười toe toét.
Ngay lúc chúng tôi đang trêu đùa, An Nhiên bỗng nhiên bật khóc.
“Con đói rồi.” Cảnh Niên lập tức bật dậy đi bế con.
Nhìn dáng vẻ bận rộn của anh, trong lòng tôi tràn ngập yêu thương.
Đây chính là cuộc sống tôi mong muốn – bình dị mà hạnh phúc.
An Nhiên lớn lên từng ngày, càng lúc càng đáng yêu.
Bé biết cười, biết cầm nắm đồ vật, biết lật người…
Mỗi bước tiến nhỏ của con đều khiến chúng tôi vui mừng như điên.
“An Nhiên lại học được trò mới rồi!” Mỗi ngày Cảnh Niên đều hào hứng như vậy.
“Ừ, con trai chúng ta thông minh thật.” Tôi cũng đầy tự hào.
Khi An Nhiên được sáu tháng, tôi quay lại làm việc.
Cảnh Niên không nỡ thuê bảo mẫu, kiên quyết tự chăm con.
“Anh là bác sĩ, chuyên nghiệp hơn bảo mẫu chứ sao!” Anh nói chắc nịch.
Vì thế mỗi sáng, anh đưa tôi đến bệnh viện, rồi bế An Nhiên vào chỗ làm cùng.
Đồng nghiệp ai cũng ngưỡng mộ tôi có người chồng như vậy.
“Bác sĩ Lâm, chồng cô thật tuyệt vời, vừa đẹp trai lại giỏi chăm con!”
“Phải đấy, bác sĩ Cố đúng là hình mẫu chồng lý tưởng!”
Nghe những lời khen đó, lòng tôi tràn đầy hạnh phúc.
Một hôm tan làm, tôi đến bệnh viện đón An Nhiên, thấy con đang chơi đùa vui vẻ với mấy y tá.
“Mẹ!” Nhìn thấy tôi, An Nhiên đưa tay ra đòi bế.
“An Nhiên nhớ mẹ không nào?” Tôi ôm con lên và hôn má bé.
“Nhớ mẹ.” Bé nói ngọng nghịu.
Dù phát âm chưa rõ, tôi vẫn hiểu được.
“Mẹ cũng rất nhớ con.” Tôi ôm chặt lấy bé.
Cảnh Niên đi tới: “Hôm nay An Nhiên rất ngoan, giúp anh nhiều việc lắm.”
“Vậy con giúp bố chuyện gì nào?” Tôi tò mò.
“Nụ cười của con đã chữa lành cho nhiều bệnh nhân.” Cảnh Niên nói rất nghiêm túc.
“Có mấy bệnh nhân nhìn thấy con là tinh thần phấn chấn hẳn lên.”
“Vậy là An Nhiên là ‘bác sĩ trị liệu tí hon’ rồi!” Tôi cười nói.
“Ừ, con trai chúng ta có năng lực chữa lành đặc biệt mà!”
Trên đường về nhà, ba người chúng tôi nắm tay nhau bước đi, ánh chiều dịu dàng phủ khắp.
Người qua đường nhìn chúng tôi, ai nấy đều nở nụ cười đầy ngưỡng mộ.
“Một gia đình hạnh phúc quá.” Có người thì thầm.
Đúng vậy, chúng tôi thật sự rất hạnh phúc.
Tôi đã dùng sự lựa chọn của mình để đổi lấy cuộc sống ấm áp và tươi đẹp này.
Khi An Nhiên lên hai tuổi, chúng tôi quyết định sinh thêm con.
“Cho An Nhiên có em trai hay em gái cùng chơi.” Cảnh Niên đề nghị.
“Được, em cũng muốn nhà mình thêm đông vui.” Tôi đồng ý.
May mắn thay, tôi sớm mang thai lần hai.
Lần này, Cảnh Niên còn căng thẳng hơn cả lần trước.
“Vợ ơi, em phải thật cẩn thận, mang thai lần hai thường dễ gặp rủi ro hơn.” Anh lo lắng nói.
“Cảnh Niên, anh nghĩ nhiều quá rồi.” Tôi cười an ủi, “Chúng ta có kinh nghiệm rồi, lần này sẽ suôn sẻ thôi.”
“Dù vậy cũng không thể lơ là.” Anh vẫn rất nghiêm túc.
Trong thời gian mang thai, An Nhiên thường xuyên sờ bụng tôi.
“Mẹ ơi, em trai bao giờ mới ra ngoài vậy?” Bé tò mò hỏi.
“Vài tháng nữa thôi là em sẽ ra rồi.” Tôi kiên nhẫn giải thích.
“Em trai có chơi với con không?”
“Tất nhiên rồi, đến lúc đó An Nhiên sẽ làm anh trai, phải bảo vệ em nhé.”
“Dạ được! Con sẽ bảo vệ em!” An Nhiên vỗ ngực cam kết chắc nịch.
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của con, tôi và Cảnh Niên không nhịn được mà bật cười.
Lần này là bé gái, chúng tôi đặt tên con là Cố Tâm Duyệt.
Ngay lần đầu tiên gặp em, An Nhiên đã thể hiện rõ tinh thần làm anh trai.
“Em gái nhỏ quá!” Bé nhẹ nhàng chạm tay em, ánh mắt đầy nâng niu.
“An Nhiên phải bảo vệ em gái nhé.” Cảnh Niên dịu dàng dạy con.
“Con sẽ làm được!” An Nhiên gật đầu chắc nịch.
Có hai đứa trẻ trong nhà, cuộc sống càng thêm nhộn nhịp.
Dù mệt hơn trước, nhưng chúng tôi đều rất hạnh phúc.
“Gia đình mình ngày càng trọn vẹn rồi.” Cảnh Niên mãn nguyện nói.
“Ừ, hai đứa con, một ông chồng – đây chính là cuộc sống em mong ước.” Tôi mỉm cười hạnh phúc.
Khi Tâm Duyệt tròn một tháng, chúng tôi lại tổ chức tiệc đầy tháng.
Lần này đông người hơn cả lần trước, ai cũng đến chúc mừng vì nhà tôi có thêm thành viên mới.
“Chúc mừng, lại thêm một tiểu công chúa nữa rồi!”
“An Nhiên có em gái làm bạn rồi, hạnh phúc quá.”
Nghe những lời chúc ấy, trái tim tôi tràn đầy biết ơn.
Cảm ơn ông trời đã cho tôi cơ hội làm lại, để tôi được gặp Cảnh Niên, được có một mái ấm hạnh phúc như thế này.
Tối hôm đó, khi hai bé đã ngủ, tôi và Cảnh Niên ngồi trò chuyện trong phòng khách.
“Cảnh Niên, anh thấy cuộc sống của chúng ta còn thiếu gì nữa không?” Tôi hỏi.
Anh suy nghĩ một chút: “Thiếu một căn nhà to hơn, để con cái có không gian rộng hơn để chơi.”
“Vậy thì tụi mình cùng cố gắng làm việc để mua nhà to hơn nha.” Tôi cười.
“Được, cùng nhau cố gắng.” Anh nắm lấy tay tôi, “Thanh Vũ, cảm ơn em vì đã mang đến cho anh một gia đình tuyệt vời như thế này.”
“Phải là em cảm ơn anh mới đúng.” Tôi phản bác, “Nếu không có anh, em đâu có hạnh phúc như bây giờ.”
“Vậy thì chúng ta cùng cảm ơn nhau đi.” Anh cười đùa.
Đúng lúc đó, Tâm Duyệt khóc lên.
“Con gái đói rồi.” Tôi đứng dậy đi cho con bú.
Cảnh Niên cũng đi theo, phụ giúp tôi bên cạnh.
Nhìn vẻ dịu dàng, cẩn thận của anh, trong lòng tôi trào dâng một tình yêu mãnh liệt.
Đây chính là người chồng tôi chọn, là cha của con tôi, là người đàn ông mà tôi yêu nhất đời này.
Nếu kiếp trước là một sai lầm, thì kiếp này chính là một sự bù đắp hoàn hảo.
Tôi đã dùng lý trí và dũng khí của mình để đổi lấy hạnh phúc thật sự.
Còn người từng khiến tôi đau khổ – Thẩm Thời Sâm, cuối cùng cũng tìm thấy tình yêu đích thực bên cạnh Tô Vãn Vãn trong những ngày cuối đời cô ấy.
Có lẽ, đây chính là cái kết tốt đẹp nhất.
Mỗi người đều nhận được điều mà họ thực sự khao khát.
Tôi có được tình yêu của Cảnh Niên và một mái ấm trọn vẹn.
Thẩm Thời Sâm có được cơ hội ở bên người anh yêu thật lòng – Tô Vãn Vãn.
Dù cô ấy đã rời đi, nhưng ít ra trong những giây phút cuối đời, cô đã cảm nhận được sự ngọt ngào của tình yêu.
Đôi khi, giúp người khác cũng là giúp chính mình.
Tôi đã thành toàn cho Thẩm Thời Sâm và Tô Vãn Vãn, cũng là thành toàn cho chính tôi và Cảnh Niên.
Hiện tại, mỗi ngày của tôi đều tràn đầy niềm vui và sự viên mãn.
Buổi sáng đưa An Nhiên đến mẫu giáo, ban ngày đi làm, tối về ở bên gia đình.
Cuối tuần, cả nhà bốn người cùng đi dạo công viên, hoặc ở nhà xem phim.
Cuộc sống bình dị nhưng ấm áp – đó chính là điều tôi luôn mơ ước.
Những đau khổ kiếp trước giờ đã ở lại quá khứ.
Giờ đây, tôi chỉ muốn trân trọng tất cả những gì đang có.
Cảm ơn số phận đã cho tôi một cơ hội làm lại, để tôi gặp được người thực sự yêu mình, để tôi có một mái ấm vẹn toàn.
Kiếp này, tôi không còn điều gì tiếc nuối.
Vì tôi đã chọn đúng người, đi đúng con đường, và sống đúng cuộc đời mà tôi mơ ước.
Và đó – chính là cuộc sống tốt đẹp nhất.
Hết