Nghe nói có hàng xóm cùng khu nhận ra họ, chẳng bao lâu sau đã tiết lộ nơi ở của Vương Lệ Lệ.

Cô ta không thể tiếp tục sống ở đó, đành nửa đêm liên hệ với Đại Chu để dọn đi.

Một tháng sau, đơn kiện của tôi được đưa ra xét xử.

Vương Lệ Lệ không hề có mặt.

Nhưng phán quyết vẫn thuận lợi.

Vì đứa trẻ không phải con của Triệu Lăng Xuyên, tòa án cuối cùng phán quyết buộc cô ta phải trả lại toàn bộ số tài sản mà những năm qua đã lừa gạt từ tay anh ta, không thiếu một xu.

Bước ra khỏi tòa, khóe môi tôi mới nở ra nụ cười sảng khoái đầu tiên trong suốt thời gian này.

Nhưng mọi chuyện vẫn chưa khép lại.

Bởi ngay vừa rồi, bác sĩ đã gọi điện cho tôi —— Triệu Lăng Xuyên có dấu hiệu tỉnh lại.

7

Cầm bản phán quyết xong, tôi lập tức đến bệnh viện.

Dù đã lấy được một phần tiền từ Vương Lệ Lệ, nhưng mẹ chồng vẫn không nỡ chi để đổi cho con trai một phòng bệnh khá hơn.

Hỏi đến thì lại đổ hết lên đầu tôi:

“Tôi già cả chẳng hiểu gì, con dâu nói phòng này hợp thì cứ hợp thôi.”

Từ sau khi đứa con của Vương Lệ Lệ bị chứng minh không phải máu mủ nhà họ Triệu, cô ta cũng chẳng thèm bén mảng đến nữa.

Đứng trước giường bệnh của Triệu Lăng Xuyên, nhìn mí mắt anh ta run rẩy.

Chuyện anh ta có dấu hiệu tỉnh lại, bác sĩ chỉ báo riêng cho tôi.

Thế nhưng, tôi nói chuyện dăm câu, anh ta vẫn không mở mắt.

Tôi chẳng bận tâm, lấy bản phán quyết ra, đọc ngay trước mặt anh ta.

Dĩ nhiên, tôi bỏ qua đoạn “con trai của Vương Lệ Lệ không có quan hệ huyết thống với Triệu Lăng Xuyên”.

Đọc đến phần “Vương Lệ Lệ phải hoàn trả toàn bộ tài sản đã chiếm đoạt”, hô hấp của Triệu Lăng Xuyên bỗng trở nên dồn dập, mắt anh ta bật mở.

Tôi khẽ cười nhạt:

“Không giả vờ ngủ nữa à?”

“Tôi nói rồi, giả vờ ngủ thì có gì hay ho đâu.”

“Bạch nguyệt quang của anh đã ôm con hoang bỏ chạy, mẹ anh thì coi anh là phế vật, không chịu bỏ tiền chữa trị, đến hộ lý lật người cũng chẳng buồn thuê.”

“Giờ thì chỉ còn tôi, vẫn chịu bố thí cho anh một cái nhìn.”

Đồng tử anh ta co rút dữ dội, cổ họng khàn khàn bật ra tiếng rít:

“Diệp… Linh……”

Cuối cùng, âm thanh khàn đặc từ đôi môi nứt nẻ rặn ra, bàn tay gầy guộc siết lấy cổ tay tôi.

Tôi hất mạnh ra, thong thả lấy khăn ướt lau sạch chỗ bị anh ta chạm vào.

Rồi rút từ túi xách một tập hồ sơ khác.

“À, thủ tục chuyển nhượng cổ phần công ty đã xong. Tất cả cổ phần đứng tên anh giờ thuộc về tôi. Dù sao thì——”

Tôi cố ý kéo dài giọng:

“Người thực vật đâu có năng lực hành vi dân sự mà.”

“Lệ…… Lệ……”

Triệu Lăng Xuyên trợn mắt nhìn tôi, dường như không tin nổi Vương Lệ Lệ lại thảm bại đến mức này.

Dù gì trước đó, anh ta đã để lại cho cô ta vô số tài nguyên.

Đáng tiếc thay.

Khóe môi tôi cong lên, trong mắt ánh lên tia lạnh lẽo khoái trá, tôi từ từ cúi sát bên tai anh ta.

Khoảnh khắc này, tôi đã chờ quá lâu.

“Vương Lệ Lệ sẽ không đến nữa. Gần đây cô ta đang cùng Đại Chu tranh giành quyền nuôi con. Anh đoán xem,”

Tôi chăm chú nhìn đồng tử anh ta run bần bật, mỉm cười lạnh:

“Vì sao lại là Đại Chu?”

Trên màn hình theo dõi, tim đập bắt đầu loạn nhịp kịch liệt.

Tôi lấy ra bản giám định ADN, cố tình mở rộng ngay trước mặt anh ta, để anh ta nhìn rõ từng chữ.

“Kết quả xét nghiệm ADN cho thấy: loại trừ khả năng Triệu Lăng Xuyên là cha ruột của Triệu Tử Hàn.”

Từng chữ của tôi như mũi băng nhọn đâm thẳng vào tim anh ta:

“Và tỉ lệ trùng khớp với Đại Chu là 99,99%.”

“Thật thú vị, đứa con anh nâng niu như châu báu, hóa ra lại là máu mủ của thằng bạn chí cốt.”

Cổ họng Triệu Lăng Xuyên phát ra tiếng rít khàn khàn, cả khuôn mặt đỏ bừng.

Máy theo dõi huyết áp kêu cảnh báo chói tai, con số vọt thẳng lên 180.

Đôi mắt anh ta đỏ ngầu, dán chặt vào trần nhà, bàn tay cắm kim truyền run bần bật như muốn chộp lấy thứ gì.

Tôi thản nhiên đứng thẳng, ngẩng cao đầu nhìn xuống, tận hưởng dáng vẻ sụp đổ của anh ta, đầu ngón tay nhấn nhẹ chuông gọi y tá.

Khi tôi rời khỏi phòng, sau lưng vang lên tiếng la hét hoảng loạn của nhân viên y tế, xen lẫn âm thanh kim loại va chạm dồn dập.

Cuối cùng, Triệu Lăng Xuyên không qua khỏi.

Khoảnh khắc bác sĩ tuyên bố tử vong, Vương Lệ Lệ xông vào, tay vung vẩy bản di chúc.

Ánh mắt tham lam chẳng thèm che giấu:

“Theo di chúc, cổ phần công ty và bất động sản đều phải——”

“Đều phải được tính vào khối tài sản chung của vợ chồng để thanh toán.” – luật sư của tôi rút từ cặp hồ sơ một bản công chứng.

“Trong thời gian ông Triệu hôn mê, bà Diệp đã hợp pháp tiếp quản toàn bộ tài sản. Hơn nữa…”

Ánh mắt ông ta cố tình lướt qua đứa bé ngủ say trong lòng Vương Lệ Lệ:

“Điều kiện hưởng di chúc, về mặt pháp lý, hoàn toàn không có hiệu lực.”

Vương Lệ Lệ gào thét:

“Trong di chúc đâu có nói nhất định phải là con ruột của anh ấy!”

Luật sư bình tĩnh mở thêm một tập tài liệu khác:

“Thưa bà, trong di chúc của ông Triệu còn có một điều kiện bổ sung mà bà chưa biết.”

Trong đó ghi rõ —— Triệu Tử Hàn phải là con ruột của anh ta, di chúc mới có hiệu lực.

Triệu Lăng Xuyên cả đời tính toán chi li, sao có thể để sót chuyện liên quan đến “bạch nguyệt quang” của mình được.

(Hoàn)