Ông ngừng một chút, lấy từ bên cạnh ra một hộp nhung, đẩy về phía Tô Nhiên.
“Đây là chút tấm lòng của tôi, mong cô nhận cho.”
Tô Nhiên không mở hộp, chỉ liếc nhìn.
“Ông Đường, tiền thù lao đã thanh toán đầy đủ rồi.”
“Không giống.” Đường Chấn Bang cười. “Đây là quà cảm ơn. Cũng là… mong được làm bạn.”
Ông nhìn cô, ánh mắt chân thành.
“Tôi nghe nói, gần đây Tô tiểu thư đang tìm một nguyên liệu tên là ‘Mặc Lan Tuyết Đỉnh’?”
Động tác của Tô Nhiên khựng lại.
Mặc Lan Tuyết Đỉnh là một giống lan biến dị cực kỳ hiếm, cánh hoa đen tuyền, đỉnh cánh trắng như tuyết, là nguyên liệu then chốt để chế tạo một loại phẩm màu thực phẩm đặc biệt.
Nghe nói, nó chỉ mọc tại một vùng núi hoang sơ ở biên giới Tây Nam.
Cô đã tìm rất lâu nhưng không có manh mối.
Sao ông Đường lại biết?
“Dưới trướng tôi có một đội thám hiểm, mới từ vùng đó trở về không lâu.”
Khóe miệng Đường Chấn Bang khẽ nhếch lên, hiện rõ nụ cười thấu hiểu.
“Họ, vừa khéo mang về được một cây.”
Tim Tô Nhiên bỗng lỡ một nhịp.
Mặc Lan Tuyết Đỉnh có ý nghĩa sống còn với tác phẩm kế tiếp của cô, một tác phẩm dành cho lễ hội giao lưu văn hóa quốc tế, đại diện cho bộ mặt quốc gia.
Cô không ngờ, tìm đỏ mắt vẫn không thấy, cuối cùng lại có được dễ như trở bàn tay.
“Ông Đường muốn điều kiện gì?”
Cô không tin trên trời có bánh rơi.
Với người như Đường Chấn Bang, mỗi một việc ông ta làm đều có mục đích rõ ràng.
“Không đến mức gọi là điều kiện.” Đường Chấn Bang phẩy tay. “Tôi chỉ muốn nhờ cô Tô giúp một việc.”
“Việc gì?”
“Tôi có một đứa cháu trai không nên thân, tên là Đường Kỷ. Từ nhỏ được cưng chiều quá mức, lười học ham chơi, suốt ngày chỉ biết ăn chơi trác táng.”
Trong giọng ông Đường thoáng nét đau đầu.
“Gần đây, nó mê mệt một người phụ nữ, vì cô ta mà làm rối tung một dự án quan trọng của công ty, gây tổn thất nặng nề.”
“Tôi muốn cô Tô giúp tôi ‘đánh thức’ nó.”
Tô Nhiên cau mày.
“Ông Đường, tôi là một nghệ nhân, không phải chuyên viên tư vấn tình cảm.”
Những ân oán tình thù trong giới nhà giàu, cô không muốn dây vào.
“Tôi tất nhiên hiểu.” Đường Chấn Bang bật cười. “Cái tôi nói ‘đánh thức’, không phải khuyên nhủ.”
Ông đưa ra một tấm ảnh.
Trong ảnh là một người phụ nữ với vẻ ngoài quyến rũ lẳng lơ, nhưng trong ánh mắt lại lộ rõ sự tính toán và mưu mô.
“Cô ta tên là Tần Phi, lai lịch không sạch sẽ. Tiếp cận Đường Kỷ chỉ vì tiền.”
“Tôi điều tra được, tuần sau là sinh nhật cô ta. Đường Kỷ định bao trọn nhà hàng ‘Vân Đỉnh’ để tổ chức một buổi tiệc xa hoa hết cỡ tặng cô ta.”
“Tôi hy vọng, cô Tô có thể thay tôi, gửi đến cô ta một món ‘quà sinh nhật’ đặc biệt.”
Trong mắt Đường Chấn Bang lóe lên ánh nhìn lạnh lẽo.
“Một món quà mà cả cô ta lẫn Đường Kỷ, cả đời không thể nào quên.”
Tô Nhiên lập tức hiểu ra.
Đường Chấn Bang muốn cô dùng cách riêng của mình để phá tan buổi tiệc sinh nhật đó, đồng thời đánh thức đứa cháu trai si mê của ông.
Dùng một tác phẩm kinh động lòng người, lột trần sự giả dối của một vở kịch yêu đương.
Chuyện này, nghe cũng… khá thú vị.
“Mặc Lan Tuyết Đỉnh, khi nào tôi có thể nhận?” Tô Nhiên hỏi.
“Ngay bây giờ.” Đường Chấn Bang búng tay, trợ lý Lý lập tức bưng vào một chiếc hộp bảo ôn.
Trong hộp, một cây lan đen tuyền, đầu cánh trắng muốt đang nằm yên trong dung dịch dưỡng chất, đẹp đến nghẹt thở.
Tô Nhiên nhìn cây lan, rồi nhìn Đường Chấn Bang.
“Giao dịch thành công.”
Cô nhận lời thực hiện “đơn hàng” đặc biệt này.
Một tuần sau, nhà hàng Vân Đỉnh.
Nhà hàng xoay cao cấp nhất thành phố đã được trang trí thành một biển màu hồng.
Bóng bay, hoa tươi, tháp sâm-panh.
Tần Phi diện váy cao cấp, như nữ hoàng giữa bữa tiệc, đón nhận muôn vàn lời tâng bốc.
Đường Kỷ đứng cạnh cô ta, ánh mắt mê muội, vung tiền như rác chỉ để lấy lòng mỹ nhân.
Buổi tiệc đạt đến cao trào.
Cánh cửa nhà hàng bỗng bị đẩy ra.
Một người phục vụ đẩy xe thức ăn lớn tiến vào.
Trên xe phủ một tấm vải đỏ khổng lồ.
Đường Kỷ cầm micro, đắc ý tuyên bố.
“Phi Phi, đây là món quà đặc biệt nhất anh chuẩn bị cho em!”
Anh ta thuê đầu bếp bánh ngọt nổi tiếng nhất thành phố, mất bảy ngày bảy đêm để làm chiếc bánh sinh nhật mười tầng tặng Tần Phi.
Mọi người hồi hộp chờ đợi.
Đường Kỷ bước lên, tràn đầy kỳ vọng kéo tấm vải đỏ xuống.
Khoảnh khắc ấy, tiếng vỗ tay và âm nhạc trong sảnh tiệc lập tức im bặt.
Tất cả mọi người đều chết lặng.
Dưới tấm vải đỏ, không phải là chiếc bánh sinh nhật mười tầng nào cả.
Đó là một tác phẩm điêu khắc làm từ fondant (đường nặn).
Chủ thể của tác phẩm là một cặp đôi đang ôm nhau.
Người đàn ông là Đường Kỷ.
Còn người kia… lại không phải Tần Phi.
Mà là một người đàn ông hói đầu, bụng phệ, già cỡ tuổi cha của Đường Kỷ.
Tác phẩm tái hiện thần thái hai người một cách sống động.
Trên mặt Đường Kỷ là nụ cười xu nịnh, còn người đàn ông hói đầu thì đầy vẻ hưởng thụ đắc ý, một tay còn đặt không yên phận trên eo Đường Kỷ.
Toàn bộ tác phẩm toát lên sự lố bịch và châm biếm sâu cay.