13
Sau khi từ hoàng cung trở về, ta nhìn kẻ bị trói chặt năm nút thắt rồi bị ném trước mặt ta với ánh mắt đầy kiên cường và không chịu khuất phục, ta chìm vào suy tư.

Ta chợt nhớ đến việc Tống Hoài Yến đã đồng ý cho Thược Dược hầu hạ ta sáng nay, nhưng không ngờ hắn lại làm tốt đến vậy.

Ta nhanh chóng bảo mọi người lui ra, tiến tới tháo trói cho người đó và nhanh tay chặn lại cú tát sắp vung ra:

“Anh hùng hãy khoan, ta là người do bệ hạ phái đến để cứu ngươi!”

Lồng ngực hắn phập phồng dữ dội, nhưng cũng dần dần bình tĩnh lại. Khi mọi chuyện lắng xuống, ta ghé lại gần hắn mà hỏi nhỏ:

“Tống Hoài Yến và hoàng tử rốt cuộc đang âm mưu gì?”

Chu Mạc Mạc ngồi trên ngai vàng không hề vững chắc.

Nàng là được nhận nuôi, còn hoàng tử thật sự bị đưa đi sống nơi dân gian. Tiên hoàng chỉ có một con trai, nhưng nàng thà để dòng máu hoàng tộc đứt đoạn chứ không để một người đàn ông lên ngôi:

“Tại sao phụ nữ lại không thể nắm quyền?”

Nàng biết rằng một khi nhượng bộ, thì ngai vàng sẽ khó lòng quay về tay phụ nữ, vì vậy trước khi qua đời, tiên hoàng đã giao phó nàng cho người mà ông tin tưởng nhất – cha ta.

Ông muốn chúng ta trung thành với Chu Mạc Mạc mãi mãi, giữ cho nàng vững vàng trên ngai vàng.

Tiên hoàng không hề để lại lời chỉ dẫn về cách xử lý hoàng tử, thực ra chính là ngầm cho phép chúng ta có thể giết chết để trừ hậu họa. Cha ta đã sớm đề xuất giết hoàng tử, nhưng Chu Mạc Mạc vẫn còn do dự.

Mãi gần đây chúng ta mới biết Tống Hoài Yến và hoàng tử đã kết hợp với nhau, chiêu binh mãi mã, thế lực ngày càng lớn mạnh, thậm chí có khả năng đe dọa đến hoàng thành.

Dù ta không hiểu Tống Hoài Yến muốn gì khi tham gia vào vũng nước đục này, nhưng với sự giúp đỡ từ hai gia tộc, hắn có thể sống một đời an nhàn không lo cơm áo.

Suy nghĩ mãi, ta chỉ có thể kết luận rằng con người đều bị cuốn hút bởi quyền lực, và Tống Hoài Yến cũng không phải ngoại lệ.

14
Thược Dược chỉ lắc đầu trước câu hỏi của ta:

“Ta không tin ngươi, hãy đưa ta vào cung, ta muốn tự mình nói chuyện với bệ hạ.”

Ta ngẫm nghĩ một chút:

“Vậy cũng được thôi, ta sẽ nói rằng ta thật lòng yêu ngươi, mượn cớ xin tứ hôn để đưa ngươi vào gặp bệ hạ.”

Không ngờ, vừa rồi còn bình tĩnh lắm, thế mà bây giờ Thược Dược lại mặt mày biến sắc:

“Không, bệ hạ đã hứa với ta, sau khi mọi chuyện kết thúc sẽ phong ta làm hoàng phu.”

Ta co giật khóe miệng, được rồi, cuối cùng ta đã hiểu vì sao hắn lại giữ gìn bản thân nghiêm ngặt như vậy, hóa ra không phải là đang diễn cho ta xem.

Nhưng từ lâu Chu Mạc Mạc đã nói với ta rằng nàng có một người yêu khắc cốt ghi tâm, không thể thay thế. Vậy nên vị trí hoàng phu nhất định đã thuộc về người khác.

Nhưng đó là chủ tử của ta, ta không tiện vạch trần sự thật này, cuối cùng đành vỗ vai hắn một cách đầy yêu thương:

“Yên tâm, chỉ là diễn kịch thôi.”

Thược Dược bán tín bán nghi mà nằm xuống, ta vừa định mở miệng quan tâm một chút, bảo hắn có thể lên giường ngủ thì đã nghe hắn căng thẳng nói lời đe dọa:

“Ngươi cũng đừng nghĩ thừa lúc ta ngủ mà chiếm đoạt thân thể trẻ trung của ta.Tống đại ca đã dặn, dù chúng ta bán thân, nhưng nếu gặp khách không ưa, vẫn có thể từ chối, còn cho ta ám khí phòng thân.”

Ta lập tức nhớ lại vài ký ức không mấy tốt đẹp.

Ví như lúc Dương Mạc Ly chưa lộ thân phận, ta bắt đầu nảy sinh tình cảm với hắn. Có lần ta vô thức kéo hắn lại, và một mũi tên từ người hắn bắn ra, cắt phăng một lọn tóc của ta.

Khi ta còn đang kinh hãi thì Tống Hoài Yến bước ra. Hắn cầm lấy ám khí treo trên thắt lưng của Dương Mạc Ly, vô tội nói:

“À, hóa ra là ở đây.”

Khoảnh khắc đó, ta dập tắt mọi ý định làm người tốt, thẳng thừng đắp chăn, nằm xuống giường:

“Ngươi ngủ chỗ ngươi, ta ngủ giường của ta, cứ thế đi, chúc ngủ ngon!”

15
Sáng sớm tỉnh dậy, ta mở cửa phòng ra liền thấy Tống Hoài Yến đã một thân trang phục chỉnh tề, dẫn theo một đám mỹ nam bưng chậu nước đến trước mặt ta.

Hắn ngẩng đầu, cười nhẹ hỏi:

“Phu nhân, Thược Dược hầu hạ có tốt không?”

Ta chưa kịp ngăn lại thì hắn đã thản nhiên bước vào phòng, vừa đúng lúc thấy Thược Dược uể oải bò dậy từ dưới sàn nhà.

“Thược Dược!”

Giọng Tống Hoài Yến trầm xuống,:

“Ta không phải bảo ngươi hầu hạ phu nhân cho tốt sao, sao lại bướng bỉnh thế này?”

Nói rồi, hắn chẳng chờ ta đồng ý liền gọi hai tiểu quan kéo Thược Dược đi dạy dỗ lại quy củ.

Ta chỉ biết trơ mắt nhìn Thược Dược bị kéo đi, còn Tống Hoài Yến thì dịu dàng cầm lấy lược:

“Phu nhân, để Hoài Yến giúp nàng chải tóc.”

Hắn cũng chẳng để ta có cơ hội từ chối, thản nhiên ấn ta ngồi xuống trước bàn trang điểm.

Nhưng rất nhanh thôi, những ngón tay thon dài của hắn bắt đầu vuốt tóc ta, cảm giác thật thoải mái khiến ta dần ngoan ngoãn ngồi im.

Trong cái lực đạo êm dịu ấy, ta mơ màng gần ngủ thì bỗng nghe thấy giọng nói trầm ấm của y:

“Thược Dược thật không biết điều, phu nhân đổi người khác nhé?”

A, không thể được.

Ta cố gắng tỉnh táo, bịa ra lý do:

“Là ta bảo hắn là vậy. Ta định đi gặp bệ hạ xin ban hôn, giữ lại lần đầu cho ngày đại hôn…”

Chưa kịp nói hết, đột nhiên Tống Hoài Yến kéo nhẹ tóc ta, cảm giác đau đớn khiến ta tỉnh giấc ngay lập tức, nhảy bật dậy:

“Đúng rồi, ta phải đi gặp bệ hạ!”

“Thược Dược đâu rồi? Ta cần dẫn hắn theo!”

Ta vội vã chạy ra ngoài, cuối cùng cũng tìm thấy Thược Dược đang khóc lóc bị ép học “Nam giới huấn”. Ta nhanh chóng sửa soạn cho hắn rồi kéo đi vào cung.

Trước khi ra khỏi nhà, bỗng nhiên ta nghe thấy Tống Hoài Yến gọi:

“Phu nhân.”

Ta dừng lại.

Giọng hắn không còn mềm mỏng như thường ngày, cũng chẳng phải kiểu thờ ơ của thuở nhỏ nữa.

Ta ngây người nhìn hắn tiến đến trước mặt ta, nhưng cuối cùng hắn chỉ nhẹ nhàng cài lại áo khoác cho ta.

“Đêm tối gió lớn…”

Hắn ngẩng mặt lên:

“Phu nhân nhớ giữ ấm.”

16
Ta ngồi ngoài điện, chán nản đá những viên sỏi.

Thược Dược đã vào gặp Chu Mạc Mạc, không biết đang nói gì, còn ta cứ mãi nghĩ về ánh mắt của Tống Hoài Yến trước khi ra đi.

Cha ta từng nói, khi ta sinh ra, có lẽ mọi khả năng đều dồn hết vào sức mạnh nên cái đầu nhỏ bé của ta chẳng thể suy nghĩ được gì.

Mãi đến khi mặt trời lặn, Thược Dược mới ra, nhưng sắc mặt hắn ửng hồng đầy kỳ lạ.

Ta vốn định vào cung nói chuyện thêm với Chu Mạc Mạc, nhưng Thược Dược vội vàng giục:

“Đi thôi, cổng cung sắp đóng rồi.”

Trên xe ngựa, hắn chẳng nói thêm gì nên ta đành thôi. Ta sẽ hỏi bệ hạ sau vậy. Ta quay sang lo lắng cho khuôn mặt đỏ ửng của hắn, bảo thị nữ quạt cho mát cho hắn hạ hỏa.

Khi đến cổng phủ, ta bất giác nhớ lại dáng vẻ của Tống Hoài Yến lúc sáng, trong lòng có chút không muốn bước vào nhà.

Nhưng may mắn thay, khi đẩy cửa, hắn đã trở lại dáng vẻ dịu dàng thường ngày, tươi cười tiến lên đón ta:

“Phu nhân đã về.”

Ta thầm thở phào, vì cảm giác tội lỗi nên liền đẩy Thược Dược đang đỏ bừng mặt lên phía trước:

“Đứa trẻ này hình như bị say nắng trong cung, ngươi giúp hắn xử lý đi.”

Không ngờ khi ánh mắt Tống Hoài Yến dừng lại trên Thược Dược, sắc mặt hắn đột ngột thay đổi.

Còn Thược Dược thì phản ứng mạnh, không thèm nhìn Tống Hoài Yến mà đẩy hắn ra rồi chạy thẳng vào phòng.

Ta nghĩ bụng, tên nhóc này gan lớn thật, dám bày tỏ thái độ với chủ nhà, định mở miệng xin cho hắn nhưng không ngờ lần này Tống Hoài Yến không động đậy, chỉ nắm lấy tay ta:

“Phu nhân, ăn cơm thôi.”

Ta ngẩng đầu nhìn, ánh mắt đó lại khiến ta run rẩy như sáng nay. Hắn vẫn làm như không thấy, chỉ nhẹ nhàng nói:

“Ăn cơm thôi, phu nhân.”

“Để lát nữa không đủ sức.”

17

Ta ăn hết một bát, rồi lại thêm bát nữa, nhưng Tống Hoài Yến vẫn tiếp tục gắp thức ăn vào chén ta.

Ta khéo léo từ chối:

“Đủ rồi, đủ rồi, ta thật sự không ăn nổi nữa.”

“Vậy sao?”

Tống Hoài Yến vẫn điềm nhiên:

“Sao phu nhân vẫn vừa ăn vừa ngó nghiêng như thế?”

Dù đầu óc nhỏ bé của ta không thông minh, nhưng cũng hiểu hắn đang bóng gió mỉa mai ta.

Ta đặt đũa xuống:

“Ta thật sự không ăn nổi nữa.”

Tống Hoài Yến cũng không ép buộc, quay sang bảo người dưới:

“Dọn hết đi.”

Ta nghĩ cuối cùng hắn cũng tỉnh táo lại rồi bèn đứng dậy về phòng. Nhưng vừa quay lại đóng cửa, ta phát hiện hắn cũng lững thững đi theo sau lưng.

Ta đầy nghi ngờ, định chỉ đường cho hắn về phòng của mình, nhưng Tống Hoài Yến lại nhẹ nhàng đẩy ta vào phòng rồi đóng cửa lại.

Lúc này, ngay cả một kẻ ngốc như ta cũng hiểu ra:

“Tống Hoài Yến, cuối cùng ngươi cũng không giả vờ nữa rồi à?”

“Ừ, không giả vờ nữa.”

Hắn trả lời một cách thản nhiên, như chẳng bận tâm chút nào.

Ta tức giận nghĩ: Dám kiêu ngạo như thế ngay trên địa bàn của ta, ta phải xem trong phòng này ta đã cất giấu vũ khí nào rồi đem ra trừng trụ hắn mới được.

Nhưng hắn lại nhanh chóng lợi dụng lúc ta không phòng bị mà lao thẳng vào giường, đè ta xuống.

Lúc nhìn gần, ta mới nhận ra dung mạo của hắn thật sự quá mức mê hoặc, khiến ta nhìn đến độ sững sờ quên cả chớp mắt.

Chưa kịp hoàn hồn, hắn đã bắt đầu cởi áo ngay trước mắt ta!

“Làm gì, làm gì đấy?!”

Ta hoảng loạn vội vàng che chắn cho hắn, cố giữ lại chút tự trọng còn sót lại.

“Ngươi không biết giữ đạo đức nam nhân à?!”

“Hừ, nam đức!”

Hắn cười nhẹ, cúi đầu ghé sát vào cổ ta:

“Nhưng chẳng phải phu nhân đã quên, ta đã gả cho nàng từ lâu rồi sao?”

“Ta chỉ đang thực hiện nghĩa vụ của một người trượng phu, có gì sai?”

Nghe đến đây, ta thấy cũng có lý, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có gì đó không đúng liền tiếp tục chống cự.

Ai ngờ võ công của Tống Hoài Yến không bằng ta, nhưng hắn lại khéo léo phản đòn, không hề bị ta áp đảo.

“Ta cứ tưởng nàng thích những kẻ yếu đuối…”

Giữa lúc đánh nhau, giọng Tống Hoài Yến vọng lại:

“Nhưng tại sao người nàng chọn lại không phải là ta?”

“Cái ngươi giả vờ với bản chất thật có giống nhau đâu?!” Ta tức tối đáp.

“Nàng nói đúng.”

Y im lặng một lúc, rồi cười tự giễu:

“Vậy để ta cho nàng thấy con người thật của ta.”

Nhưng đánh một hồi, ta cũng mệt lả, nhớ lại một ngày bận rộn, cảm giác buồn bã lại trỗi dậy:

“Tống Hoài Yến, ngươi có biết hôm nay ta đứng cả ngày không? Ta thật sự rất mệt.”

Nghe xong, động tác của hắn dừng lại:

“Nàng… đứng cả ngày sao?”

“Phải!”

Nghĩ đến đây, ta không kìm được nước mắt. Ở biên cương, mọi chuyện đều đơn giản, nhưng khi về đây, mọi thứ lại phức tạp thế này.

Nói đến đây, ta không buồn quan tâm gì nữa, buông tay ngã xuống giường, miệng lẩm bẩm.

“Tống… Tống Hoài Yến…”

Ta khóc nức nở:

“Ta muốn ăn kẹo bông.”

Hắn chống tay nhìn ta hồi lâu, cuối cùng thở dài như chấp nhận đầu hàng, nằm xuống bên cạnh, ghé vào tai ta thì thầm:

“Được rồi.”

“Đồ ngốc.”