“Cha âm của con nói rồi, con vừa sinh ra đã là người mang mệnh âm dương, có thể xuyên thời gian quá khứ và tương lai.

Nên nếu con không cứu được mẹ, cả đời con phải mang cái tên Lâm A Cẩu.”

“Còn nữa, tài sản thừa kế, nhất định phải có chữ ký của mẹ mới hợp pháp.”

Tôi ôm trán, lòng thầm thán phục: Lâm Mặc đúng là người cha nhẫn tâm với cả con ruột của mình.

Phía sau, Lâm Mặc vừa thấy tôi đã đỏ mắt, không để ý đến sự hiện diện của con trai, ôm eo tôi mà hôn tới tấp:

“Có thể gặp lại em… cho dù tan thành tro bụi, anh cũng cam lòng.”

Lâm A Cẩu nghiến răng nghiến lợi nói:

“Phải rồi cha, để cứu mẹ, con đã xuyên về quá khứ lấy hết số vàng của cha rồi.

Con dùng số vàng đó để hối lộ Diêm Vương, còn xây cho ông ấy một ngôi miếu riêng.

Chỉ cần sau này miếu của Diêm Vương còn khói hương, mẹ sẽ được trường sinh bất tử.”

“Cha ơi, ngoài ra con còn bán hết rượu Mao Đài quý trong hầm, đồng hồ Rolex sưu tầm, và cả mấy món cổ vật cha quý nhất nữa.”

“Sau này mà cha có phát hiện mất mát… thì đừng ngạc nhiên quá nhé.”

Lần này đến lượt Lâm Mặc nghiến răng ken két.

Keng — keng — keng —

Khi kim đồng hồ chỉ đúng 12 giờ đêm, trong biệt thự vang lên tiếng chuông trầm đục.

Mọi người nín thở dõi theo tôi.

Tôi hồi hộp nhắm chặt mắt lại.

Đèn chùm pha lê không rơi xuống.

Tim tôi vẫn còn đập.

Trong biệt thự không có bất kỳ âm thanh nào đe dọa đến tính mạng.

Tôi run rẩy nhìn vào màn hình điện thoại.

Con số nhảy qua 00:00!

Lịch chuyển từ 31 tháng 8 năm 2022 thành 1 tháng 9 năm 2022!

Lâm Mặc và Lâm A Cẩu, những người không tồn tại trong không gian này, cũng theo đó mà biến mất.

Cuối cùng, chỉ còn mình tôi đứng trong căn biệt thự trống rỗng.

Ngay lúc đó, phía sau vang lên một giọng nói vừa ngại ngùng vừa kiêu ngạo:

“Này—”

“Vị hôn phu của cô rơi lại phía sau rồi, có muốn nhặt về không?”

Lâm Mặc vòng tay ôm lấy eo tôi, một phát bế bổng tôi lên:“Vừa nãy em có phải đã ăn bí bảo lưu tử nhà họ Lâm rồi không?”

“Đã ăn rồi… thì không được hối hận nữa đâu nhé.”

22

Sáng hôm sau.

Tôi nhìn chăm chăm vào chiếc điện thoại với kim đồng hồ đang nhảy từng giây và ngày tháng mới hiện rõ trên màn hình, vui sướng suýt rơi nước mắt.

Lâm Mặc chuẩn bị cho tôi một bộ quần áo sạch sẽ, ánh mắt dịu dàng và thỏa mãn:

“Xin lỗi… tối qua anh làm hỏng quần áo của em rồi.

Nhưng mà trên giường em cũng trả đũa lại anh rất dữ dội, xem như hai ta huề.”

Hai mươi năm mắc kẹt trong vòng lặp,trong ký ức hỗn loạn của tôi chỉ toàn là hơn ba ngàn đêm tân hôn với anh ấy.

Nhưng đối với Lâm Mặc mới bắt đầu lại từ đầu—lần đầu tiên, anh ấy hoàn toàn không phải đối thủ của tôi.

Sau một đêm quấn quýt.

Giờ đây anh ấy như một chú mèo nhỏ cần được xoa dịu, nhẹ nhàng cọ vào người tôi:

“Đã kết âm hôn rồi, sau này dù sống hay chết cũng sẽ mãi bên nhau…

Nhưng anh không phải người sống, em có sợ không?”

Anh cẩn thận quan sát biểu cảm của tôi.

Tôi vẫn hơi do dự—dù anh có đẹp trai đến mấy… thì cũng không phải người sống.

Lúc này, ông lão từ bên ngoài đã đứng nghe trộm nãy giờ, cuối cùng không nhịn được nữa.

Ông ôm một chồng giấy tờ, run rẩy bước vào phòng:

“Nhà họ Lâm từng huy hoàng thế nào, thì giờ đây suy tàn thế ấy.”

“Nhưng… ngựa gầy còn lớn hơn ngựa thường, sản nghiệp còn lại vẫn cần một người kế thừa.”

Cứ mỗi phút tôi còn do dự, ông lại đưa thêm một xấp sổ đỏ:

“Căn biệt thự hoa viên này tuy có lời đồn không tốt, nhưng khu phố ẩm thực quanh đây mới là cái quý.

Tất cả cửa hàng quanh đó đều là của nhà họ Lâm!”

Chưa từng thấy cảnh tượng này, tôi đơ tại chỗ.

Thấy tôi vẫn chưa quyết, ông lão lại run run rút ra thêm một chồng giấy tờ:

“Cái nhà máy mà cháu đang làm việc ấy, cũng là của nhà họ Lâm.

Bao năm nay chúng ta không quản lý gì cả, ít nhất đã 10 năm không tăng tiền thuê rồi.”

“À đúng rồi, Khanh Khanh.”

“Nghe nói cháu rất thích mèo với chó phải không?

Hay là… ta lấy lại nhà máy đó, rồi xây cho cháu một công viên thú cưng nhé?”

Không biết từ bao giờ, phía sau đã có cả một hàng luật sư đứng chờ.

Ai nấy đều cực kỳ cung kính, như chỉ chờ tôi gật đầu là đi làm thủ tục ngay.

Khóe miệng tôi gần như không thể giữ được nữa, nếu nhịn thêm tí nữa chắc tôi cười ra tiếng mất.

Tôi ôm lấy Lâm Mặc, ngọt ngào nói:

“Anh yêu à, mai anh muốn ăn hương gì nè?

Mùi hoa quế được không?”

23

Sau khi rời khỏi biệt thự, tôi ở nhà nghỉ ngơi hơn một tuần mới quay lại công ty làm thủ tục nghỉ việc.

Nhưng vừa đến nơi, tôi đã thấy Phương Kỳ và con gái giám đốc nhà máy vừa làm xong hôn lễ, đang thân mật ôm nhau…

Phương Kỳ còn cố tình gây khó dễ khi tôi xin nghỉ việc:

“Cô đã hoàn thành công việc trong tay chưa?”

“Cô đã tìm được người mới để bàn giao chưa?”

“Cô tự ý rời vị trí làm việc hơn một tuần, có xin nghỉ không?”

“Cô đã gây tổn thất cho công ty rồi! Cô đã bồi thường chưa?”