“Là do anh và cô thanh mai trúc mã của anh, hai người cùng nhau giết chết.”
Anh ta như bị sét đánh, lùi lại một bước.
Tôi chỉnh lại tay áo vest.
“Hiện giờ tôi sống rất tốt.”
“Chức phó tổng, lương bảy con số, sắp dẫn đội triển khai dự án cấp quốc gia.”
“Còn anh, sắp phá sản rồi đúng không?”
Anh ta mấp máy môi, nhưng không phát ra tiếng.
“Đó là quả báo của anh.” Tôi mỉm cười nhẹ. “Nhưng vẫn chưa đủ.”
“Tôi sẽ tận mắt nhìn thấy anh, từng chút một, mất đi tất cả.”
“Giống như tôi ngày xưa vậy.”
10.
11.
Một tháng sau, công ty của Lộ Vận Hòa chính thức nộp đơn phá sản.
Ngày thanh lý tài sản, anh ta gọi điện cho tôi.
Là một số lạ, tôi vẫn chưa kịp chặn.
“Miên Miên… anh chẳng còn gì nữa rồi…”
Đầu dây bên kia có tiếng gió, hình như anh ta đang ở bên bờ sông.
“Tô Vũ Doanh đã cuỗm nốt chỗ tiền cuối cùng rồi bỏ trốn, anh tìm không ra cô ta… Mẹ anh tức đến nhập viện, bố thì từ mặt anh…”
Tôi cắt ngang:
“Anh nói xong chưa?”
“Anh… anh thật sự biết mình sai rồi… em có thể… tha thứ cho anh không…”
“Không thể.”
“Vậy… ít nhất em có thể nói cho anh biết, phải làm gì mới có thể—”
“Lộ Vận Hòa.” Tôi nhẹ giọng. “Có những sai lầm, vĩnh viễn không xứng đáng được tha thứ.”
“Anh mất công ty, mất tiền, mất người thân, đó là cái giá anh đáng phải trả.”
“Còn tôi mất gì? Tôi mất con tôi. Mất năm năm thanh xuân.”
“Chúng ta coi như xong.”
“Không… không thể coi là xong…” Giọng anh ta khản đặc. “Anh vẫn yêu em…”
Tôi bật cười:
“Tình yêu của anh, thật rẻ mạt.”
Tôi cúp máy, chặn số.
Ngoài cửa sổ, ánh đèn thành phố rực rỡ.
Điện thoại sáng lên, là tin nhắn từ Cố Trầm:
【Mai là tiệc ăn mừng, đừng quên nhé.】
Tôi trả lời: 【OK.】
Lại thêm một tin nữa:
【Sau đó nếu em rảnh, anh mời ăn một bữa. Không phải vì công việc.】
Tôi nhìn màn hình, suy nghĩ vài giây rồi gõ chữ:
【Cố tổng, hiện giờ em chỉ muốn tập trung cho sự nghiệp.】
Anh trả lời rất nhanh:
【Anh hiểu. Vậy thì chờ khi nào em sẵn sàng.】
Tôi không nhắn lại nữa.
Bước đến bên cửa sổ, nhìn xuống thành phố phía dưới.
Nơi đây, từng là nơi tôi và Lộ Vận Hòa bắt đầu từ hai bàn tay trắng, từng nghĩ sẽ có được tất cả.
Còn bây giờ, tôi đứng một mình, ở một nơi cao hơn.
Không còn oán hận, cũng chẳng còn tình yêu.
Chỉ còn một khoảng trời bao la, và bình thản.
Điện thoại lại rung, là tin nhắn từ Tiểu Dương:
【Chị Miên! Em nhảy việc sang Thần Tinh rồi! Mai em vào làm!】
【Còn nữa, nghe nói Tô Vũ Doanh bị bắt ở Macau rồi, dính nợ tín dụng đen, chắc lần này tiêu thật rồi.】
Tôi khẽ cười, nhắn lại:
【Hoan nghênh. Mai gặp.】
11.
12.
Ba năm sau, tôi đứng trên sân khấu lễ trao giải thường niên của ngành.
Tôi nhận lấy chiếc cúp “Lãnh đạo công nghệ xuất sắc của năm”.
Bên dưới, tiếng vỗ tay như sấm dậy, ánh đèn flash rực sáng cả hội trường.
MC hỏi: “Tổng Giám đốc Tần, từ một người mẹ trở lại thương trường, chỉ ba năm đã leo lên đỉnh cao ngành, chị có bí quyết gì không?”
Tôi nhìn vào ống kính, mỉm cười:
“Bí quyết là: Đừng bao giờ vì bất kỳ ai mà từ bỏ chính mình.”
Sau lễ trao giải, tôi ra ban công khách sạn hít thở chút không khí.
Cố Trầm bước tới, đưa cho tôi một ly champagne.
“Chúc mừng.”
“Cảm ơn Cố tổng.” Tôi nhận lấy nhưng không uống. “Không, giờ phải gọi là Chủ tịch Cố rồi.”
Ba tháng trước, Thần Tinh lên sàn. Cố Trầm trở thành Chủ tịch Hội đồng quản trị, tôi kế nhiệm vị trí CEO.
“Vẫn gọi tôi là Cố Trầm đi.” Anh dựa vào lan can. “Nghe nói Công nghệ Doãn Hòa chính thức giải thể rồi.”
“Ừ.”
“Lộ Vận Hòa chuyển về một thành phố hạng ba, làm kỹ sư cho một công ty nhỏ.” Cố Trầm nhìn tôi. “Em muốn biết không?”
“Không muốn.”
Tôi thật sự không muốn biết.
Người đó, quá khứ đó, đã hoàn toàn bị tách khỏi cuộc đời tôi.
Như một vết sẹo đã lành — không đau, không ngứa, chỉ là từng tồn tại.
“Còn em?” Cố Trầm đột nhiên hỏi. “Dự định cứ mãi sống một mình sao?”
Tôi quay đầu nhìn anh.
Ba năm qua, những ẩn ý của Cố Trầm tôi không phải không hiểu.
Nhưng anh luôn tôn trọng ranh giới của tôi, chưa từng vượt giới hạn.
“Hiện tại như vậy, rất tốt.” Tôi đáp. “Công việc, cảm giác thành tựu, tự do.”