Mẹ Diệp không chịu nổi nữa, “Ôi trời, làm cái gì thế này?”

“Kỳ Chu, chẳng lẽ vì con đàn bà không biết điều Ninh Tĩnh Viện kia, mà anh định đánh ch/et con trai mình sao?”

Không ngờ Diệp Kỳ Chu chỉ lạnh lùng lên tiếng:

“Người thừa kế của nhà họ Diệp, có thể lập, cũng có thể phế.”

“Tần Sương, nhà họ Tần có ân với tôi, tôi từng hứa với cha mẹ cô, sẽ coi Tiểu Thần là cầu nối duy trì quan hệ giữa nhà họ Tần và nhà họ Diệp.”

“Nhưng nếu nó không tôn trọng Tĩnh Viện, tôi vẫn có thể tự tay hủy bỏ lời thề!”

Dứt lời, tất cả mọi người có mặt đều chấn động, Diệp Kỳ Chu không dừng lại thêm, xoay người rời thẳng khỏi từ đường.

Vừa ra khỏi cửa từ đường, anh liền đụng phải cô ruột Diệp Mân.

“Biết vậy thì cần gì lúc trước?”

“Kỳ Chu, ta đã sớm khuyên cháu rồi, Tần Sương không phải loại đèn cạn dầu!”

“Tĩnh Viện thật đáng thương.”

Diệp Mân ngẩng nhìn lên không trung, trong mắt đầy thương xót, “Cho đến ch/et, con bé vẫn không biết chính người chồng đầu gối tay ấp mà nó yêu thương lại là kẻ hại nó thảm nhất!”

“Cho dù bây giờ nó còn sống thì đã sao? Nó liệt rồi, phế rồi, nửa đời sau rất có thể cũng không sinh con được nữa.”

Nghe xong những lời của Diệp Mân, Diệp Kỳ Chu hận bản thân đến tột cùng.

Chính tay anh đã đẩy người phụ nữ mình yêu nhất ra xa!

Là anh tự tay kéo cô xuống vực sâu!

Nghĩ đến dáng vẻ khi ấy của cô vì muốn giữ lấy đứa bé mà liều mạng bảo vệ bụng, Diệp Kỳ Chu hận không thể tự tát mình mấy cái thật mạnh.

Đứa trẻ bị tước đoạt một cách tàn nhẫn trong phòng phẫu thuật.

Cô sau phẫu thuật buồn bã u sầu mấy ngày liền không ngủ yên.

Diệp Kỳ Chu hận chính mình.

Hối hận không kịp.

Rõ ràng anh đã tính toán rất kỹ, đợi đến khi Diệp Thần đứng vững trong nhà họ Diệp, anh sẽ mời cô Diệp Mân về nhà chăm sóc đứa trẻ.

Sau đó anh sẽ dẫn cô rời đi thật xa.

Anh đã chọn xong quốc gia, đó là một nơi khắp bầu trời đều là hoa oải hương, cô nhất định sẽ thích!

Họ còn sẽ có một đứa con xinh đẹp thông minh.

Tất cả đều do Tần Sương, người đàn bà tham lam không đáy kia gây ra!

Diệp Kỳ Chu mượn rượu giải sầu, cả đêm không chợp mắt.

Sáng hôm sau, tin tôi rơi xuống vực đã bị không ít truyền thông biết được, tranh nhau đưa tin.

Cha mẹ Diệp tức giận không thôi.

Khi tìm thấy Diệp Kỳ Chu trong vườn sau, họ trực tiếp ra tối hậu thư:

“Danh tiếng nhà họ Diệp sớm muộn cũng bị Ninh Tĩnh Viện làm hỏng, Kỳ Chu, con không được hồ đồ!”

“Mẹ mặc kệ, hôm nay con nhất định phải chủ trì việc cho Tần Sương vào cửa.”

“Con đừng quên, cha mẹ Tần Sương đều là vì cứu con mà ch/et! Nếu con vong ân phụ nghĩa, họ ở dưới suối vàng cũng không thể nhắm mắt!”

Diệp Kỳ Chu vẫn chưa tỉnh rượu, trong tay còn nắm chặt ảnh của tôi:

“Gia huấn nhà họ Diệp, không được cưới phụ nữ tái hôn.”

Mẹ Diệp khó hiểu:

“Tái hôn gì cơ?”

Tần Sương e thẹn trốn sau lưng mẹ Diệp, trên mặt lại thoáng hiện vẻ chột dạ.

Diệp Kỳ Chu nhíu mày, trong lòng mơ hồ dâng lên dự cảm chẳng lành.

“Tần Sương là cô gái trong sạch, đến giờ chỉ có mỗi mình con là đàn ông của nó, Kỳ Chu, con không được nói bậy!”

Tối hôm đó tại văn phòng tổng giám đốc, trợ lý đưa lên một xấp tài liệu.

“Diệp tổng, đúng như ngài dự đoán, Tần tiểu thư ở nước ngoài đúng là chưa từng kết hôn, thậm chí không có cả bạn nam thân thiết.”

“Camera khách sạn hôm đó đều đã bị phá hủy.”

“Nhưng dữ liệu quầy bar vẫn còn, trước khi rời quán bar, Tần Sương tiểu thư đã vào nhà vệ sinh thay quần áo và trang điểm lại.”

Vậy nên Tần Sương căn bản không hề say!

Chuyện anh say rượu loạn tính, ngoài ý muốn có Diệp Thần đều là giả.

Tất cả đều là mưu kế của Tần Sương!

Nhưng khi anh mang chứng cứ về chất vấn Tần Sương, cô ta lại không hề sợ hãi.

“Dù sao Tĩnh Viện cũng sẽ không tha thứ cho anh nữa.”

Đúng lúc này, anh mới phát hiện bản thỏa thuận ly hôn mà cha mẹ Diệp đã sớm chuẩn bị, trên đó có chữ ký của tôi.

Còn có cả những tin nhắn qua lại giữa anh và Tần Sương suốt những năm qua.

Diệp Kỳ Chu hoàn toàn sụp đổ.

“Tôi đã nói không biết bao nhiêu lần, không được làm tổn thương cô ấy, tôi không cho phép! Tại sao các người cứ hết lần này đến lần khác chống lại tôi!”

“Dù thế nào đi nữa, cả đời này tôi chỉ nhận Ninh Tĩnh Viện là người phụ nữ duy nhất!”

Trở về ngôi nhà từng thuộc về chúng tôi, ký ức dồn dập kéo tới, Diệp Kỳ Chu càng thêm đau đớn.

“Thuốc này là chuyện gì? Tôi chẳng phải đã nói không cho phu nhân uống nữa sao, tại sao vẫn còn?”

Người hầu kinh ngạc:

“Đây là vitamin phu nhân cần uống sau khi phục hồi chức năng mà, thưa ông, ông không biết sao?”

Lời vừa dứt, Diệp Kỳ Chu như phát điên lục tung khắp nơi.

Phòng ngủ, phòng khách, thư phòng…

Đến lúc này anh mới phát hiện, hóa ra cô đã sớm có dấu hiệu hồi phục rồi!

Tĩnh Viện ngày nào cũng tưới hoa, thế nhưng bánh xe lăn đã rất lâu không dính bùn đất.

Tĩnh Viện sau phẫu thuật rất lâu không dùng sữa dưỡng thể, vậy mà dạo gần đây lượng sữa dưỡng thể lại hao rất nhanh.