Anh ta đập cửa xe, giọng khàn đặc: Đường Đường ! Xuống đây! Anh có chuyện muốn nói với em!”

Lục Yến Chu nhíu mày, định gọi vệ sĩ, nhưng tôi lại đặt tay lên tay anh.

“Để em.” – Tôi nói – “Có một số chuyện, cần phải giải quyết dứt điểm một lần.”

“Thẩm Du, rốt cuộc anh còn muốn thế nào nữa?”

Đường Đường , em tha thứ cho anh được không?”

“Anh biết anh sai rồi, anh thật sự biết rồi! Không có em, anh sống không nổi!”

Đường Đường , em xem… cái này là gì?”

Anh ta lấy ra một chiếc nhẫn kim cương cực lớn — chính là chiếc mà trước đây tôi và anh ta đi ngang qua một cửa hàng trang sức từng nhìn thấy.

Khi đó, anh ta nói: chờ đến ngày chúng tôi kết hôn, anh ta sẽ mua nó cho tôi.

Đường Đường , chúng ta kết hôn đi! Em muốn gì anh cũng cho! Anh đem một nửa cổ phần Thẩm thị giao cho em!”

Anh ta quỳ một chân xuống giữa trận mưa lạnh, giơ chiếc nhẫn lên, ngẩng mặt nhìn tôi, đôi mắt tràn ngập cầu xin.

Nếu như là vài tháng trước, có lẽ tôi đã xúc động mà bật khóc. Còn bây giờ? Tôi chỉ thấy nực cười.

“Thẩm Du, nếu hôm nay tôi không gả Lục Yến Chu, nếu anh không phát hiện ra rằng rời khỏi anh rồi, tôi vẫn có thể lấy người tốt hơn, sống tốt hơn — thì anh có quỳ ở đây cầu xin tôi như thế không?”

Thẩm Du sững người, mở miệng nhưng chẳng thể nói ra lời.

“Anh sẽ không làm thế.”

“Anh chỉ biết vui mừng vì đã đá được một người đàn bà ba mươi tuổi, để rồi đường hoàng sánh đôi bên cô trợ lý ‘trong sáng hiền lành’ của anh — Lâm Vãn.”

“Người anh yêu, chưa từng là tôi — Ôn Đường .”

“Anh yêu cái phiên bản luôn nghe lời anh, coi anh như toàn thế giới, để anh đứng trên cao, được tôn lên làm chúa tể.”

“Khi anh phát hiện món ‘phụ kiện’ của mình rời khỏi sự kiểm soát và tỏa sáng hơn cả anh — chính sự chiếm hữu và bất cam mới khiến anh có ảo giác rằng anh còn yêu tôi.”

“Thẩm Du, đừng tự dối lòng nữa.”

“Giữ lại thứ si tình rẻ rúng đó đi, tôi thấy bẩn.”

Tôi nói xong, quay người định lên xe.

Thẩm Du từ phía sau ôm chặt tôi: “Tôi không cho em đi! Em là của tôi! Cả đời này đều là của tôi!”

Lục Yến Chu đá mạnh một cú vào bụng hắn, rồi cởi áo khoác của mình khoác lên người tôi, ôm chặt tôi: “Mày dám động vào cô ấy thử xem!”

Thẩm Du đau đớn ôm bụng nằm dưới đất: Đường Đường … quay về đi…”

Tôi dựa vào vòng tay ấm áp của Lục Yến Chu, trong lòng chỉ còn lại nỗi bi thương vô hạn.

Vì một người đàn ông như vậy… tôi đã lãng phí tận mười năm.

Ôn Đường à… mày đúng là mù cả mắt lẫn tim.

Sau đêm đó, dự án của Thẩm thị vì Lục thị rút vốn mà thất bại hoàn toàn.

Nội bộ công ty hỗn loạn, các cổ đông lớn liên kết gây áp lực, khiến Thẩm Du trở tay không kịp.

Còn Lâm Vãn thì càng điên cuồng bám lấy Thẩm Du, muốn nhân cơ hội leo lên làm thiếu phu nhân nhà họ Thẩm.

Nhưng Thẩm Du chẳng thèm nhìn cô ta một lần.

Lâm Vãn thậm chí lấy lý do mang thai, chạy đến nhà bố mẹ Thẩm Du làm ầm lên.

Đáng tiếc, bố mẹ Thẩm đâu phải kẻ ngốc.

Biết rõ mọi chuyện rồi, họ cực kỳ căm ghét người đàn bà đã hủy hoại cơ hội liên hôn giữa Thẩm – Ôn.

Thế là họ cho người tống cô ta khỏi Kinh thị, cấm cô ta quay lại.

Gậy ông đập lưng ông — giấc mơ vào hào môn của Lâm Vãn tanh bành mây khói.

Tôi nghe chuyện, lòng chẳng chút gợn sóng.

Những người đó, những chuyện đó với tôi mà nói — đã là kiếp trước.