Đơn hàng sụt giảm nghiêm trọng, doanh thu lao dốc, cả nhà họ Trần bắt đầu cuống cuồng tìm nhà đầu tư cứu vãn.
Nhưng tôi đâu để họ yên.
Ngay khi họ đang rối loạn, tôi tung ra kế hoạch thứ hai.
Tôi thu thập hàng loạt video nông dân bị nợ lương, chỉnh sửa lại, gắn logo công ty nhà họ Trần rồi tung lên mạng xã hội.
Quả nhiên, chỉ sau vài giờ, những đoạn video ấy đã bùng nổ.
Cư dân mạng phẫn nộ:
【Một công ty lớn như thế mà dám quỵt lương công nhân, còn mặt mũi nào!】
【Con gái ông chủ còn ra trung tâm thương mại mua sắm xa xỉ, hóa ra là tiêu tiền mồ hôi nước mắt của người khác.】
Không ngờ, trong phần bình luận thật sự có người lên tiếng:
【Cuối cùng cũng có người nói ra! Ba tôi làm cho công ty nhà họ Trần bốn tháng rồi vẫn chưa được trả lương, lần nào đi đòi cũng bị đuổi khéo.】
【Nhà hàng xóm tôi cũng vậy, trên có cha mẹ già, dưới có con nhỏ, giờ không có tiền, đến gạo cũng sắp hết.】
Cơn phẫn nộ của dư luận bùng lên dữ dội.
Cổ phiếu công ty nhà họ Trần tụt dốc không phanh, không còn đơn hàng mới, chẳng mấy chốc rơi vào tình trạng sắp phá sản.
Gia đình họ mở liền mấy cuộc họp báo, nhưng mỗi khi bị yêu cầu đưa ra bảng chi trả lương hay chứng nhận sản phẩm đạt chuẩn, họ đều im lặng giả vờ như không biết.
Hai tuần sau, công ty vật liệu Trần thị chính thức tuyên bố phá sản vì “kinh doanh thua lỗ”.
Và cũng chính lúc đó, thời cơ của tôi đến.
Chiều hôm ấy, tôi đăng lên mạng một bài viết dài tiêu đề:
【Tiểu thư công ty vật liệu Trần thị — Trần Hi Nguyệt: bắt nạt bạn học, tung tin bịa đặt, và bộ mặt thật phía sau hào quang.】
7
Nhờ vào làn sóng chú ý từ vụ phá sản của nhà họ Trần, bài đăng của tôi nhanh chóng lan truyền khắp mạng.
Không chỉ vậy, tôi còn tung ra một đoạn video.
Trong video, nhóm bạn thân của Trần Hi Nguyệt lần lượt xuất hiện, thừa nhận chuyện bịa đặt, bắt nạt và cả việc đẩy em gái tôi xuống cầu thang.
Hai điều khiến cộng đồng mạng phẫn nộ nhất là: ăn hiếp kẻ yếu và bạo lực học đường — mà nhà họ Trần lại vướng đủ cả hai.
Dư luận sục sôi, địa chỉ nhà họ Trần bị lộ, mỗi ngày có người đến ném rác trước cửa. Cả gia đình họ sợ hãi đến mức không dám ra ngoài mua đồ ăn.
Cùng đường, Trần Hi Nguyệt buộc phải xuất hiện để xin lỗi.
Trong video, khoé miệng cô ta còn dính máu, rõ ràng vừa bị cha đánh.
“Xin lỗi. Trước đây tôi còn trẻ, nông nổi, đã gây tổn thương cho bạn học Lâm Vân Thư, tôi xin lỗi cô ấy một cách chân thành.”
Nhưng ngay sau đó, giọng điệu cô ta đổi hẳn:
“Nhưng tôi không thừa nhận chuyện đẩy cô ấy xuống cầu thang. Tôi không làm. Hơn nữa, người ta chẳng phải vẫn sống tốt đấy sao?”
Thấy cô ta vẫn không biết hối cải, tôi cũng không giấu nữa, đăng bài công khai danh tính trên mạng:
“Tôi là Lâm Vân Quyển, còn Lâm Vân Thư là em gái tôi.”
“Nếu Trần tiểu thư không thừa nhận hành vi cố ý gây thương tích, thì cũng không sao. Bác sĩ nói, em gái tôi sắp tỉnh lại rồi.”
“Trong điện thoại của em ấy có một album riêng tư, rất có thể lưu giữ bằng chứng bị hại.”
“Đến lúc đó, tôi sẽ lấy danh nghĩa tội cố ý giết người không thành, khởi kiện Trần Hi Nguyệt. Hẹn gặp ở toà.”
Cô ta hoàn toàn mất bình tĩnh, điên cuồng gọi điện cho tôi.
“Thảo nào con nhỏ Lâm Vân Thư ngu ngốc đó lại bày ra được nhiều trò như thế — hoá ra là cô đứng sau!”
“Nếu cô dám làm to chuyện này, tôi sẽ khiến cô không sống yên nổi!”
Tôi khẽ bật cười, giọng lạnh nhạt:
“Bây giờ nhà họ Trần hình như không còn đủ khả năng ‘khiến người khác khổ sở’ nữa đâu.”
Nói xong, tôi cúp máy, mặc kệ cô ta gào thét ném đồ ở đầu dây bên kia.
Móng tay cô ta bấu chặt vào lòng bàn tay, máu rịn ra, đôi mắt ngập tràn hận ý:
“Lâm Vân Quyển, cô cứ đợi đấy.”
Đêm hôm đó, cửa phòng bệnh két một tiếng mở ra.
Trần Hi Nguyệt cầm theo đèn pin, khom người lén bước vào.
Cô ta run rẩy lục tung ngăn kéo, gối đầu, tủ cạnh giường — nhưng vẫn không tìm thấy chiếc điện thoại đâu.
“Chết tiệt, nó giấu ở đâu rồi.”
Ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân đang tiến lại gần. Nhịp tim cô ta đập thình thịch.
Cô ta dán ánh mắt vào người đang nằm trên giường bệnh, nghiến răng:
“Nếu đã không tìm được, vậy tôi chỉ còn cách tiễn cô lên thiên đường.”
Cô ta lao tới, hai tay bóp chặt cổ Lâm Vân Thư.
Nhưng chưa kịp siết chặt, người nằm trên giường bất ngờ xoay người, nắm lấy cổ tay cô ta, bẻ ngược lại.
Rắc!
Một tiếng vang giòn tan, cổ tay cô ta bị khóa chặt trong cảm giác lạnh buốt.
Đèn phòng bệnh bật sáng.
Trên tay Trần Hi Nguyệt, giờ đã xuất hiện một đôi còng số 8 lấp lánh ánh kim.